Khương Chỉ Oánh phát hiện, mặc dù Đường Ngọc Lan béo, thế nhưng khuôn mặt cũng không xấu, hơn nữa làn da còn rất trắng.
Mặc dù trắng trẻo mập mạp, cũng có thể nhìn ra ngũ quan rất xinh đẹp. Chỉ cần gầy xuống, tuyệt đối là đại mỹ nữ!
Cô lại nhìn Khương Thế Huân một cái. Trong sách nói, anh ta bị Đường Ngọc Lan thiết kế bức bách, nên không thể không cưới Đường Ngọc Lan.
Nhưng lúc này anh ta đang ôn nhu bế cô, trên mặt không nhìn ra một chút nào không tình nguyện. Hừ, trong sách khẳng định là viết linh tinh, thật vất vả mới có ba mẹ, cô sẽ không để bọn họ tách ra!
Chỉ cần Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan không ly hôn, cô xem nữ chủ đoạt ba ba cô như thế nào.
Khương Chỉ Oánh bá đạo ôm lấy cổ Khương Thế Huân. Ba mẹ cô mất quá sớm, họ hàng lấy hết tài sản nhà cô, lại ngại cô vướng víu, đem cô giống như bóng cao su đá tới đá lui.
Từ lúc cô hiểu chuyện, vẫn luôn hâm mộ người khác có ba mẹ. Bởi vì ăn uống không tốt, cô lớn lên vô cùng nhỏ gầy, thẳng đến khi thành niên vẫn là một tên lùn.
Không giống đối thủ một mất một còn, lớn lên cao ráo, vừa thấy là biết cuộc sống rất tốt. Làm hại cô mỗi lần đều phải ngẩng cổ mới có thể nhìn đến mặt cậu ta, thật là quá đáng!
Khương Chỉ Oánh nghĩ đến đây, lòng dạ hẹp hòi trừng mắt nhìn Tiêu Lẫm. Cô giận chó đánh mèo. Ai bảo tên nhóc này lớn lên giống cậu ta.
Nhưng trong hoàn cảnh này Khương Chỉ Oánh lại không nhịn được đắc ý, thoạt nhìn cậu ta so với tên kia thuận mắt hơn nhiều. Nếu không về sau thu cậu ta làm tiểu đệ?
Lúc này Đường Ngọc Lan thở hồng hộc nói: “Phùng Nhị Cẩu xém chút hại chết Châu Châu, việc này tuyệt đối không thể buông tha! Tôi đây phải đi đến Phùng gia tìm hắn tính sổ!”
Khương Chỉ Oánh vừa nghe lời này, lập tức nhìn về phía Khương Thế Huân,cô muốn xem thử anh ta có thể đứng về phía nữ chủ không.
Cô nhớ rõ trong sách viết, Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan thường xuyên cải nhau bởi vì ý kiến không hợp.
Khương Thế Huân thấy đôi mắt trông mong nhìn anh, đột nhiên cười: “Châu Châu, cũng muốn ba ba giúp con báo thù sao?”
Khương Chỉ Oánh lập tức gật đầu, cô sợ Khương Thế Huân mềm lòng, khóc thút thít chu miệng lên, đáng thương nói: “Vâng! Vừa rồi thiếu chút nữa con chết rồi.”
Cô nâng cằm, chỉ vào vệt đỏ trên cổ, “Chỗ này đau quá.”
Thoạt nhìn giống như rất ủy khuất, một bên Tiêu Lẫm trộm nhếch lên khóe miệng, như đang cười. Đường Ngọc Lan nháy mắt phát hỏa: “Phùng Nhị Cẩu tên khốn đó, lão nương đi đánh hắn!”
Khương Thế Huân nhếch môi, sắc mặt vô vùng khó coi. Lúc này có 3 thiếu niên tiến đến.
“Cô nhỏ nói không sai, cháu đi tìm Phùng Nhị Cẩu tính sổ, báo thù cho Châu Châu.”
“Đúng vậy! Phùng Nhị Cẩu dám đoạt đùi gà và trang sức của Châu Châu, không thể bỏ qua cho hắn!”
“Cháu cũng phải đá hắn xuống sông!”
Khương Chỉ Oánh mở to mắt tò mò đánh giá bọn họ, đây chính là 3 người anh họ vai phản diện của cô, Đường Gia Mộc, Đường Gia Lâm và Đường Gia Sâm?
Ánh mắt cô lóe sáng, bên trong giống như có ngôi sao đang lấp lánh, nhìn ba người anh họ này, Khương Chỉ Oánh càng nhìn càng thích.
Tuy nói toàn bộ người Đường gia ở trong sách đều là vai ác, không có một người nào tốt. Nhưng bọn họ bênh vực người mình nha! Chỉ cần hướng về cô, thì là người một nhà. Khương Chỉ Oánh mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao cô sẽ không ngồi chờ chết.
Nhưng mà Đường gia ở trong sách không ai có kết cục tốt, về sau cô nhất định phải chú ý. Nếu đã là người một nhà, vậy không thể để cho bọn họ rơi vào kết cục bi thảm.
Bây giờ việc cấp bách nhất vẫn là lấy lại mặt dây chuyền ngọc chứa không gian về, tuyệt đối không thể để nữ chủ chiếm tiện nghi, nếu không cô ta sẽ lấy không gian tới đối phó bọn họ!