Ánh mắt Khương Chỉ Oánh sáng quắc nhìn Khương Thế Huân, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm.
Vì sao cô xuyên tới đây? Nguyên chủ đi nơi nào? Chẳng lẽ đã đi đầu thai? Mặc kệ như thế nào, hiện tại cũng không có biện pháp trở về, chi bằng trước mắt thành thật đợi xem.
Dù sao…… Chỉ cần có cô ở đây, cô tuyệt đối sẽ không nhường ba ba cho nữ chủ!
Khương Thế Huân thấy con gái bảo bối không chịu mở miệng, tức khắc bị dọa: “Châu Châu, sao con không nói lời nào? Là ba ba đây!”
“Ba ba.” Khương Chỉ Oánh nhẹ nhàng kêu một tiếng, có chút thẹn thùng giơ hai cánh tay mập ra. Khương Thế Huân theo bản năng tiếp lấy, thật cẩn thận ôm cô vào trong ngực.
Khương Chỉ Oánh mềm mại dựa vào trên người anh ta. Trong lòng cực kỳ kích động.
A a a a!
Thế mà cô thật sự gọi anh ta là ba, cô....cô thật là không biết xấu hổ, hừ, dù sao cũng mặc kệ. Về sau cô đã có ba và mẹ, trừ bỏ nguyên chủ, ai cũng đừng nghĩ cùng cô đoạt!
Đúng rồi, mẹ cô đâu? Khương Chỉ Oánh nghi hoặc, liền nghe được có người kích động gọi cô: “Châu Châu!”
Giọng cũng quá lớn rồi! Cô giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, rất mau thấy được một người phụ nữ trắng trẻo mập mạp chạy tới.
Người này hiển nhiên chính là Đường Ngọc Lan.
Giọng Đường Ngọc Lan rất lớn: “Châu Châu, sao quần áo ướt rồi? Ai bắt nạt con?”
Cô ấy rống lên một tiếng, đột nhiên thấy Tiêu Lẫm phía sau, nhìn quần áo trên người cậu ta cũng ướt, lập tức hung hăng chất vấn: “Có phải thằng nhóc này bắt nạt Châu Châu nhà chúng ta hay không?”
Khương Chỉ Oánh muốn che mặt lại. Đường Ngọc Lan không hổ là vợ trước cực phẩm trong sách, ngay cả Tiêu Lẫm như cây giá đỗ cũng khi dễ.
Sợ Đường Ngọc Lan lấy oán trả ơn, Khương Chỉ Oánh vội vàng nói: “Mẹ, là anh ấy đã cứu con! Người bắt nạt con chính là Phùng Nhị Cẩu! Hắn cướp đùi gà của con, còn đá con xuống sông! Thiếu chút nữa con đã bị chết đuối!”
Khương Chỉ Oánh nỗ lực nặn ra hai giọt nước mắt, rất nhanh lại nói thêm, “Hắn còn cướp mặt dây chuyền của con!”
Nói xong cô nhanh chóng kéo cổ áo xuống, lộ ra vệt đỏ trên cổ.
Trên cổ nguyên chủ đeo sợi dây tơ hồng, mặt dây chuyền ngọc được treo lên, thời điểm Phùng Nhị Cẩu dùng sức giật mặt dây chuyền của nguyên chủ đã tạo thành vết lằn quanh cổ.
Phùng Nhị Cẩu nhìn trong tay nguyên chủ cầm đùi gà, liền trơ trẽn đoạt mất.
Sau đó cũng không biết nó có tật xấu gì, còn dám cướp trang sức, đẩy nguyên chủ xuống sông.
Khương Chỉ Oánh cố gắng xoát lại ký ức của nguyên chủ một lần nữa, phát hiện lúc nguyên chủ rơi xuống sông, sau khi vùng vẫy vài cái, liền mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, đã trở thành cô rồi. Trong sách cũng không có viết những chuyện sau khi nữ phụ rơi xuống sông, chỉ viết nữ chủ ngẫu nhiên phát hiện mặt dây chuyền, sau đó vụиɠ ŧяộʍ giấu đi, ngoài ý muốn nhận chủ, nhận được không gian.
Bây giờ cô đã trở thành vai ác trong sách, vậy ngượng ngùng. Khẳng định là phải cầm về, Khương Chỉ Oánh kích động nhéo bàn tay mình.
Đường Ngọc Lan nghe được cô giải thích thì tức điên: “Cái gì! Phùng Nhị Cẩu cái tên khốn hèn hạ này, xem ra là hắn ngứa da rồi!”
Giọng cô ấy vốn đã lớn, phát hỏa lên càng đinh tai nhức óc. Khương Chỉ Oánh im lặng nhìn cô ấy, yên lặng lấy tay che lỗ tai lại.
Khương Thế Huân thấy thế, vội vàng nói: “Ngọc Lan, em nhỏ tiếng một chút, Châu Châu bị em dọa rồi.”
Khương Chỉ Oánh: “……” Cô mới không có bị dọa, chỉ là cảm thấy quá ồn thôi.
Đường Ngọc Lan lại cho là thật, tức khắc hạ nhẹ thanh âm: “Châu Châu con đừng sợ, mẹ ở đây.”
Khương Chỉ Oánh nhịn không được cẩn thận tỉ mỉ quan sát Đường Ngọc Lan. Cô nhớ rõ trong sách dùng không ít từ miêu tả Đường Ngọc Lan vụng về như lợn, ham ăn biếng làm.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này……