Chương 40: Đẻ trứng

Khương Thế Huân về phòng mình, phát hiện Đường Ngọc Lan đã nằm trên giường.

Anh vừa tiến đến, liền nghe thấy Đường Ngọc Lan nói: “Thời gian không còn sớm, nhanh ngủ đi. Đúng rồi, Châu Châu ngủ rồi sao?”

Khương Thế Huân theo bản năng nhìn về phía bụng cô, thấy trong nháy mắt mặt Đường Ngọc Lan đỏ bừng: “Anh nhìn cái gì thế.”

Khương Thế Huân thấy cô hiểu lầm, vội vàng cởϊ qυầи áo lên giường nằm, nhỏ giọng: “A Lan, Châu Châu nói em có.”

Đường Ngọc Lan không phản ứng kịp: “Có cái gì?”

Tay Khương Thế Huân đặt ở trên bụng cô: “Nơi này, có em bé.”

Đường Ngọc Lan còn chưa kịp thẹn thùng, đã bị Khương Thế Huân nói cho khϊếp sợ: “Có? Thật hay giả? Châu Châu mới cùng chúng ta phân giường không bao lâu mà? Như thế nào mà nhanh như vậy? Hơn nữa làm sao con bé biết được?”

“Nhanh hả? Có thể là anh quá lợi hại.” Khương Thế Huân đỏ mặt đắc ý nói, “Hẳn là thật, ngày mai đi vào huyện kiểm tra một chút đi.”

Đường Ngọc Lan chần chờ: “Nếu không chờ một chút? Em chưa có cảm giác gì cả, lỡ như ít tháng quá không kiểm tra ra.”

Khương Thế Huân lại quyết đoán nói: “Không được, ngày mai đi kiểm tra, nếu tra không ra thì lần sau đi tiếp, dù sao kiểm tra nhiều lần cũng an tâm.”

Chẵng may có vấn đề thì sao?

Có thai chính là chuyện lớn, sao có thể trì hoãn.

Đường Ngọc Lan không lay chuyển anh được, đành phải đáp ứng.

Lo lắng làm tổn thương đến em bé, hai người không dám làm bậy, thành thật mà ngủ.

……

Bên này Khương Chỉ Oánh đang bận rộn.

Vốn dĩ cô muốn ngủ, đột nhiên nhớ tới gà trong không gian Thần Nông, lo lắng chúng nó đói chết, dứt khoát vào không gian, sau đó cắt hết toàn bộ cỏ linh lăng ở mảnh đất ban đầu có sẵn, để ở chuồng gà.

Cỏ linh lăng là một loại thảo dược có rất nhiều công dụng, hơn nữa cắt rồi có thể mọc lại, cho nên Khương Chỉ Oánh cắt xong liền mặc kệ, trực tiếp về phòng ngủ.

Hôm nay là ngày đầu tiên xuyên qua, cô cho rằng mình sẽ ngủ không được, ai biết hai mắt nhắm lại, một lát đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Đại khái là vì ban ngày làm nhiều việc, cơ thể nhỏ bé này thật sự mệt muốn chết rồi.

Dù sao một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại trời đã sáng.

Khương Chỉ Oánh nhanh nhẹn bò xuống giường, mang giày vào không gian.

Cẩn thận xem xét mới phát hiện, hạt giống được gieo tối hôm qua đã nảy mầm, cỏ linh lăng bị cắt cũng mọc ra chồi non.

Hạt giống cỏ linh lăng trong mảnh đất mới, lộ ra mầm non xanh nhạt rậm rạp.

Bởi vì cô gieo quá nhiều, nhìn như tấm thảm xanh, khá xinh đẹp. Có điều mầm vừa mới nhú ra, còn rất nhỏ, chưa ăn được, phải chờ một chút.

Cũng may trước mắt có hai con gà, sức ăn có hạn, cỏ linh lăng cắt đêm qua còn dư lại một đống chưa ăn, không cần lo lắng chúng nó chết đói.

Nhưng mà Khương Chỉ Oánh rất mau phát hiện một vấn đề!

Hai con gà mái đều đã đẻ trứng rồi. Bởi vì chúng nó còn đang ấp trứng, bây giờ trứng được đẻ nằm xen lẫn với mấy quả trứng ấp, vậy phải làm sao bây giờ?

Khương Chỉ Oánh khó xử gãi đầu, quyết định đi tìm Đường Ngọc Lan hỏi một chút.

Kết quả mới vừa trở lại phòng, đã thấy Đường Ngọc Lan đang ở đây.

Đường Ngọc Lan tới gọi cô rời giường, ai ngờ vừa tiến vào đã không nhìn thấy Khương Chỉ Oánh, sợ tới mức tim sắp nhảy tới cổ họng, sau đó mới hậu tri hậu giác nhớ tới không gian.

“Châu Châu, con lại vào đó sao?”

“Vâng, gà mái đẻ trứng, cùng trứng được ấp xen lẫn với nhau, hiện tại làm sao bây giờ ạ?”

“Cái này đơn giản, con cầm trứng ra đây, mẹ nhìn xem.”

Khương Chỉ Oánh liền đem tất cả trứng đều lấy ra hết.

“Tận 6 quả?” Đường Ngọc Lan kinh ngạc, “Một đêm thôi mà hai con đẻ 6 quả trứng.”

Trước kia một ngày chỉ đẻ một quả thôi.

Trứng muốn ấp tổng cộng có 20 quả, hai con gà đẻ thêm 6 trứng, cho nên hiện tại tổng cộng là 26 quả trứng.

Đường Ngọc Lan hưng phấn, nhà bọn họ tổng cộng ba miệng ăn, có hai con gà mái đẻ trứng, coi như mỗi con đẻ một trứng, một ngày cũng mới có 2 quả trứng.

Nơi nào đủ ăn?

Mặc dù Khương Thế Huân có thể viết bản thảo kiếm tiền, nhưng trứng gà cũng không phải mỗi ngày đều có thể mua được, phải dựa vào vận may.

Cho nên ngày thường đều cho Khương Chỉ Oánh một quả trứng, cô và Khương Thế Huân chia nhau một quả.

Có đôi khi gà mái không chịu đẻ, chỉ có một trứng.

Cứ ăn như thế, bọn họ cũng không có nhiều trứng gà tích góp. Hiện tại tốt rồi, một đêm trôi qua có 6 trứng, so với trước kia nhiều hơn 4 quả.

Cho dù mỗi người ăn 1 trứng, còn có thể thừa lại 3 trứng đó.

Khương Chỉ Oánh giải thích: “Trong không gian lớn nhanh.”

Tuổi cô còn nhỏ, giải thích vấn đề thời gian với Đường Ngọc Lan không tốt lắm, dứt khoát thay đổi cách nói.

Đường Ngọc Lan vừa nghe, càng kinh hỉ: “Lớn lên nhanh sao? Nói như vậy, bên trong có thể ấp ra gà con nhanh hơn?”

“Đúng vậy.” Khương Chỉ Oánh gật gật đầu, lại cùng Đường Ngọc Lan hỏi thăm, “Đúng rồi, ấp gà con cần bao lâu vậy ạ?”

“Hình như phải hơn 20 ngày, mẹ cũng không chắc lắm, dù sao thời gian không cố định, có sớm có muộn, bình thường thì hơn 20 ngày.”

Đường Ngọc Lan vừa nói, trong lòng Khương Chỉ Oánh hiểu rõ.

20 ngày bên ngoài bằng 2 ngày bên trong, vậy tối mai chắc là có thể ấp ra gà con.

Xem ra, đợi chút nữa ăn sáng xong, phải đi đào giun cho gà ăn, không thể để cho bọn chúng chỉ ăn cỏ.

Đường Ngọc Lan rất nhanh lựa ra được 6 quả trứng gà, chỉ thấy cô ấy cầm đèn pin rọi từng quả, rồi chọn ra được ngay.

Khương Chỉ Oánh ở bên cạnh tò mò nhìn, không lên tiếng, đánh giá hai loại trứng gà cẩn thận.

Cô cũng rất thông minh đó, cầm theo trứng gà ấp trở lại không gian, cô đánh dấu trên vỏ trứng, miễn cho lúc sau lại trộn lẫn.