“Đi, chúng ta đi cáo trạng!”
Khương Chỉ Oánh nói cáo trạng liền cáo trạng. Một chút cũng không muốn chậm trễ. Nhưng mà hai chân ngắn ngủn mới đi chưa được hai bước, đột nhiên bị bế lên.
Khương Chỉ Oánh kinh ngạc một chút. Nếu không phải nhìn thấy đối phương là Đường Gia Thư, xém chút nữa cô đã ra tay. Đường Gia Thư lớn lên rất gầy, dáng người đơn bạc giống như trang giấy, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ.
Không giống Khương Chỉ Oánh, béo tròn.
Làn da không chỉ trắng, còn mềm, trơn mềm như đậu hũ. Làm người khác thấy chỉ muốn véo một phen.
Tiêu Lẫm đi phía sau trộm đánh giá cô, ánh mắt âm trầm, biểu tình trên mặt một chút cũng không giống đứa bé 5 tuổi. Đáng tiếc Khương Chỉ Oánh không nhìn thấy.
Bất thình lình cô bị Đường Gia Thư ôm vào trong ngực, trong lòng rất là không quen. Tốt xấu gì ở mạt thế cô cũng là nữ ma đầu làm người nghe tiếng sợ vỡ mật, sao có thể để một đứa nhỏ ôm đi đường? Cô không cần mặt mũi sao!
Khương Chỉ Oánh nắm cánh tay Đường Gia Thư, giãy giụa: “Chị buông tay ra, để em tự đi!”
Đường Gia Thư căn bản không biết cô bé mập trong ngực đã từng có bao nhiêu đáng sợ, cô nhóc dùng sức nắm chặt mông nhỏ của Khương Chỉ Oánh, hai chân như cây gậy trúc đi nhanh: “Châu Châu đừng nháo, em đi quá chậm, chị bế em đi sẽ mau hơn, chúng ta đi tìm bà nội cáo trạng!”
Khương Chỉ Oánh khó chịu mà bĩu môi. Ai đi chậm? Cô nào có vô dụng như vậy!
Chỉ là nhìn tay chân nhỏ xíu bây giờ của mình, Khương Chỉ Oánh cảm thấy, bộ dáng hiện tạ hình như không có sức thuyết phục.
Đường Gia Thư muốn ôm thì ôm, dù sao cũng không có hại gì với cô. Đường Gia Thư càng đi càng nhanh, một bên Đường Gia Họa theo sát, từ đầu đến cuối không hề kêu mệt.
Khương Chỉ Oánh liếc mắt nhìn Đường Gia Họa một cái, phát hiện dáng dấp của cô bé cũng gầy teo. Rõ ràng, cuộc sống của hai chị em cũng không tốt.
Cô đột nhiên nhớ tới, bối cảnh hiện tại là thập niên 70-80, kinh tế trong nước đang trong thời kỳ phi thường lạc hậu, mua đồ còn cần dùng đến phiếu.
Nếu không có phiếu, cho dù có tiền cũng không mua được, chỉ có thể đi chợ đen tìm vận may. Đường gia là một gia đình lớn trong thôn, cuộc sống trong nhà cũng không dư dả gì.
Khương gia càng thảm hại hơn. Ba mẹ Khương Thế Huân bị chuyển xuống nông trường cải tạo lao động, mấy anh chị em cũng phân tán ở những nơi khác nhau.
May mà Khương Thế Huân là người có năng lực, Đường Ngọc Lan ở Đường gia được sủng ái, cho nên gia đình nhỏ bọn họ cũng không tồi.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, ngày tháng tốt đẹp của Đường Ngọc Lan không còn, cuối cùng tiện nghi mẹ con nữ chủ.
Khương Chỉ Oánh càng nghĩ càng giận. Đột nhiên ——
“Châu Châu!”
Một người đàn ông nhanh đi đến trước mặt ba chị em.
Nhìn quần áo trên người Khương Chỉ Oánh ướt dầm dề, lập tức anh thay đổi sắc mặt: “Châu Châu, sao con lại bị ướt thế này?”
Khương Chỉ Oánh sửng sốt. Người này là……Cô ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt người đàn ông đối diện.
Hắn lớn lên phi thường soái, tuấn tú nho nhã, như là trong tiểu thuyết miêu tả, cái loại mà quý công tử thế gia.
“Châu Châu, sao vẫn luôn nhìn ba ba? Có phải có người bắt nạt con hay không?”
Khương Chỉ Oánh ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào.
Người này là ba của nguyên chủ? Hắn chính là Khương Thế Huân? Tương lai là ba kế của nữ chủ?
Khương Chỉ Oánh nhìn chằm chằm Khương Thế Huân, đột nhiên minh bạch vì sao nguyên chủ vẫn luôn cùng nữ chủ đoạt ba ba.
Lớn lên đã soái mà giọng nói còn trầm, siêu cấp có khí chất. Loại ba ba cấp bậc nam thần này, ai mà chẳng muốn?
Nếu cô là nguyên chủ, cô khẳng định cũng muốn cướp! Dựa vào cái gì để lại cho nữ chủ?!