Khương Chỉ Oánh cầm bao đậu nành cũng không nhiều, đoán chừng chưa đến nửa cân. Xem như cô đào một cái hố rồi rảo xuống một hạt, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Cho nên một mẫu đất còn dư rất nhiều. Cũng may không gian không cứng nhắc như lúc nãy nữa, đại khái là cảm thấy cô gieo hạt giống xong rồi, liền phóng cô ra ngoài.
Lúc cô đi ra, không gian lại truyền đạt một điều——
Khen thưởng một mẫu đất là có thời hạn, nhất định trong vòng 3 ngày phải gieo trồng xong, bằng không khen thưởng sẽ bị thu hồi.
Đương nhiên, ba ngày, là chỉ thời gian bên ngoài. Mà thời gian trong không gian không giống bên ngoài, tính ra chắc là 10-1.
Nói cách khác 1 ngày bên ngoài, bằng 10 ngày trong không gian. Khương Chỉ Oánh đối với thời gian này rất hài lòng, bởi vì việc này có nghĩa, không bao lâu nữa, gà con của cô có thể ấp ra được rồi.
Đúng rồi, cô đột nhiên nhớ tới chuyện chính, trứng gà còn chưa cầm vào, vội vàng hỏi Đường Ngọc Lan và Khương Thế Huân: “Ba mẹ, có cần chuẩn bị ổ gà không? Còn có nước uống, bên trong không có đâu!”
Đường Ngọc Lan có chút hoảng hốt: “Châu Châu, sao con đi lâu vậy?”
Khương Chỉ Oánh không giấu giếm: “Con trồng đậu nành đó, phải trồng xong mới có thể ra ngoài.”
Đường Ngọc Lan không nghĩ tới còn có loại tình huống này, nghe vậy sửng sốt: “Vậy nếu con lấy nhiều hạt giống, chẳng lẽ phải gieo hết toàn bộ mới có thể ra ngoài?”
Nghĩ đến khả năng này đã thấy sợ rồi.
May mắn Khương Thế Huân chỉ để Châu Châu cầm một bao hạt giống, bằng không chẳng phải Châu Châu vẫn luôn bị kẹt lại trong không gian?
Khương Thế Huân có chút kinh ngạc: “Châu Châu, con gieo hạt đậu xong rồi?”
Con gái anh mới có 4 tuổi mà lợi hại như vậy sao?
Khương Chỉ Oánh giả ngu: “Con từng thấy ba mẹ gieo hạt ngoài sân, nên quăng xuống dưới đất luôn.”
Khương Thế Huân không nghi ngờ. Con nít đều thích bắt chước người lớn, chắc là Châu Châu tùy tiện rải hạt giống xuống trong đất thôi.
Dù sao bọn họ cũng không vào được, tùy ý con bé lăn lộn.
Khương Thế Huân nói: “Thế này đi, ba tìm cái chậu, chờ đổ đầy nước, con lấy cho gà uống nhé.”
Đường Ngọc Lan nhẹ nhàng đẩy vai anh: “Anh đi làm một cái ổ gà, rồi đi múc nước, em đi tìm chậu.”
Nhà bọn họ không có giếng, trong thôn chỉ có một cái giếng cũ, từng nhà uống nước đều đi đến chỗ đó gánh về, đổ vào trong chum.
Cho nên mỗi ngày đều phải đi gánh nước, bằng không không đủ dùng. Khương Thế Huân thân là đàn ông, không thể để Đường Ngọc Lan đi gánh nước được, lập tức đáp ứng.
Vì thế hai người phân công nhau hành động, một người làm ổ gà, gánh nước, một người tìm chậu rửa sạch sẽ, sau đó đổ đầy nước vào chậu, giao cho Khương Chỉ Oánh.
Trước tiên Khương Chỉ Oánh đem ổ gà cùng chậu nước đưa vào không gian, đặt xuống đất. Chờ hai con gà mái tiến vào ổ, cô cầm trứng gà đặt vào bên trong ổ gà để chúng nó ấp trứng.
Sau đó cô nhìn mảnh đất trống, nảy ra một chủ ý. Trong không gian của cô cất không ít thứ, hiện tại vừa vặn dùng tới.
Vì thế cô từ trong không gian tìm một miếng lưới sắt, dùng lưới sắt bao quanh hai con gà thành một không gian khoảng 10 mét vuông.
Hiện tại chỉ có hai con gà mái, 10 mét vuông hoàn toàn đủ dùng, Khương Chỉ Oánh lại từ trong không gian lấy ra hạt giống cỏ linh lăng cô sưu tập được từ ngày nhận chủ.
Thời gian trong đây chậm hơn bên ngoài, nếu chỉ dựa vào một mình cô cắt cỏ cho bọn chúng ăn, không phải khiến cô mệt chết sao?
Cho nên cô quyết định trực tiếp trồng cỏ ở đây, để chúng tự ăn. Rốt cuộc đã là gà trưởng thành rồi, nên học được cách tự lấp đầy bụng đúng không?
Khương Chỉ Oánh bận việc xong, nhìn một phần đất còn dư lại chưa biết phải gieo thêm cái gì, cảm thấy cần phải nghĩ ra biện pháp giải quyết, không thể giống vừa rồi cô cầm xẻng nhỏ làm từng chút.
Quá mệt mỏi rồi, vì thế cô bắt đầu lật lại đống đồ rách nát trong không gian, cuối cùng tìm được một cái dụng cụ gieo hạt cầm tay, còn có một cái bánh xe để đẩy đi.
Thứ này thật ra có thể sử dụng, nhưng có một vấn đề, hiện tại vóc dáng của cô quá lùn, không đủ trình độ cầm nó. Khương Chỉ Oánh buồn bực không thôi, cuối cùng tiếp tục tìm công cụ khác, làm hai cây gậy thành cà kheo cột vào trên đùi.
Chiều cao của cô là 1m, không tính đặc biệt lùn, nhưng cũng không cao, khi đi cà kheo, cách mặt đất khoảng chừng nửa mét.
Mọi người ở mạt thế vì mạng sống, phần lớn đều sẽ biết làm việc thủ công, Khương Chỉ Oánh cũng không ngoại lệ. Năng lực giữ thăng bằng của cô tương đối tốt, lần đầu tiên đi cà kheo dẫm đến vững vàng, gậy gộc giống như cùng lớn lên trên đùi cô vậy.
Dẫm lên cà kheo, cơ thể lập tức cao lớn, cuối cùng đã có thể cầm máy gieo hạt được rồi. Khương Chỉ Oánh thử một chút, trong nháy mắt liền thích thú, cô đúng là đứa bé lanh lợi, loại biện pháp này mà cũng nghĩ ra.
Vì thế cô lấy ra hạt đầu nành lúc nãy Đường Ngọc Lan đưa thêm, bỏ vào máy gieo hạt, đẩy máy gieo hạt trồng đầy đất còn trống.