Đường Ngọc Lan nghe được Khương Thế Huân nói, đầu óc tỉnh táo lại. Một mẫu đất đó, không hề nhỏ chút nào, phải biết rằng, ở thôn này mỗi người chỉ được phân 200 mét vuông thôi, không có nhiều hơn.
Trước mắt nhà bọn họ có ba người, cho nên tổng cộng mới chỉ có 600 mét vuông. Hiện tại thì tốt rồi, có một mẫu đất (1 mẫu = 3600 m2).
Lớn như vậy, cho dù muốn trồng cái gì cũng đều được, Đường Ngọc Lan hào hứng:
“Chỉ có hai con gà, mà tận một mẫu đất? Vừa lúc trong nhà còn có chút hạt giống, nếu không thì Châu Châu, con cầm theo một ít vào đó gieo nhé?”
Trong nhà có vài loại hạt giống giữ lại khi cần, không tính là tốt, nhưng cũng không đặc biệt kém, nếu đem hết hạt giống lúa mì (*) trong nhà gieo trồng, mấy tháng sau có thể thu hoạch khoảng hai ba trăm cân lúa mì. Đến lúc đó không sợ không đủ bột mì để ăn.
(*) Lúa mì được cho là xuất hiện từ năm 3000 Trước Công Nguyên. Lúa mì là một loại lương thực quan trọng cho con người, là loại hạt có sản lượng lớn chỉ sau lúa gạo và bắp. Ngày xưa, lúa mì chỉ được gieo trồng ở một số nước để làm lương thực.
Khương Chỉ Oánh cười: “Chờ ấp trứng xong, sẽ có rất nhiều gà con đúng không? Lúa mì cũng được, dù sao chỉ cần lấy một loại hạt giống đi vào, liền sẽ khen thưởng một mẫu đất. Nếu lấy nhiều loại hạt giống hơn nữa, nhà chúng ta chắc sẽ có thật nhiều đất.”
Đường Ngọc Lan nghe được lời này, nháy mắt hưng phấn: “Còn có loại chuyện tốt này? Mẹ lập tức đi lấy hạt giống ngay.”
Nói xong vô cùng lo lắng chạy tới ôm một bình sứ đi tới. Mở cái nắp ra, bên trong tất cả đều là những bao hạt giống, dùng mấy tờ giấy báo bao lại.
Đường Ngọc Lan nghĩ đến điều kiện khen thưởng, dứt khoát đem toàn bộ lấy ra, giới thiệu từng bao nhỏ cho Khương Chỉ Oánh biết——
“Cái này là đậu nành, cái này là đậu Hà Lan, cái này là ớt cay, còn có lúa mì, bắp, cây cải dầu, củ cải, cà chua, bí đỏ, bí đao, mướp hương, dưa chuột, đậu đũa, đậu cô-ve, đậu tằm……”
Nói qua hết một lượt, Đường Ngọc Lan đột nhiên phát hiện không còn nữa, không khỏi có chút tiếc nuối: “Ai nha, cư nhiên liền như vậy. Không được, ngày mai mẹ phải đến cửa hàng hạt giống hỏi một chút, rồi mua thêm một ít về.”
Một loại hạt giống thì sẽ có một mẫu đất đó, cô nhất định phải mua thêm, sau đó sẽ có thật nhiều đất, ha ha.
Trời ạ, nhiều đất như thế, vậy nhà bọn họ chẳng phải trở thành địa chủ rồi sao? Đường Ngọc Lan kích động đến choáng váng, cười nhơ ngẩn giống như đồ ngốc.
Khương Thế Huân so với cô ấy bình tĩnh hơn nhiều, anh ngẫm nghĩ: “Châu Châu, trước tiên con lấy một bao hạt giống đi vào thử xem, đừng lấy nhiều, thử xem có được không rồi tính tiếp.”
“Vâng.” Khương Chỉ Oánh tiện tay cầm bao đậu nành, “Vậy con vào đây.”
Nói xong liền tiến vào không gian. Quả nhiên mới vừa đi vào, lại có thêm một mảnh sương mù thối lui, lộ ra một mảnh đất lớn, nhìn qua chắc là một mẫu.
Khương Chỉ Oánh lập tức phấn khích, nhưng mà thời điểm cô chuẩn bị đi ra ngoài thì hai mắt choáng váng, cô thế mà ra không được!.
Cũng may không gian Thần Nông rất nhanh cho phản hồi, ý là cô phải gieo trồng hết hạt giống, mới có thể đi ra ngoài.
Khương Chỉ Oánh: “!!!”
Khốn kiếp, còn có loại quy định quái lạ này, may mắn cô nghe theo kiến nghị của Khương Thế Huân, chỉ lấy một bao hạt giống, bằng không chẳng phải là cô phải còng lưng gieo trồng hết thảy mấy chục mẫu đất mới có thể đi ra ngoài?
Cho dù cô không sợ mệt, nhưng Đường Ngọc Lan và Khương Thế Huân không biết nha. Đến lúc đó hai người bọn họ thấy cô vẫn luôn không trở về, còn không phải bị hù chết khϊếp?
Khương Chỉ Oánh lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, buồn bực trừng mắt nhìn mảnh đất trống trước mắt này, cuối cùng đành cầm xẻng nhỏ đi tới, bắt đầu nhận mệnh trồng trọt bao đậu nành.
Không thể không nói, đất trong không gian Thần Nông rất tốt, vừa phì nhiêu vừa mềm xốp. Xẻng nhỏ nhẹ nhàng cắm xuống tạo thành cái hố, sau đó ném đậu nành xuống, rồi đắp đất lên.
Khương Chỉ Oánh bận rộn một lúc, đem tất cả hạt đậu nành lấp xuống đất. Cô thử đi ra ngoài, lần này cuối cùng cũng thuận lợi trở về phòng.