Nhìn một cái radio cuối cùng, Đường Ngọc Lan gần như nhụt chí. Nhưng cô vãn không muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Dù sao cũng là cái cuối cùng, làm gì cũng phải đến nơi đến chốn chứ phải không? Bỏ dở nửa chừng thì càng mất mặt. Cô cũng là một người sĩ diện.
Mắt thấy sắp vặn hết toàn bộ đinh ốc ra hết rồi, Đường Ngọc Lan thuần thục cạy ra, có lệ mà lướt qua.
Vốn tưởng rằng bên trong không có gì cả, ai ngờ vừa nhìn lướt qua, cô liền phát hiện bên trong có một cuộn giấy. Thoạt nhìn giống như là tiền giấy.
Đường Ngọc Lan trừng lớn hai mắt, nhanh nhẹn đem cuộn tiền giấy lấy ra. Lòng tràn đầy chờ mong mở ra, cô trợn tròn mắt: “Sao lại là tiền cũ? Thật là, làm em cao hứng nãy giờ.”
Nói xong buồn bực ném đống tiền giấy kia lên bàn.
Khương Thế Huân nghe vậy nhìn qua, vội vàng đi tới, cầm lấy xấp tiền cũ trên bàn xem xét.
Ngay sau đó cười nói: “Không ngờ là tiền của mười năm trước, tổng cộng 30 từ, cái này thật ra có thể giữ lại, về sau khẳng định rất có giá trị.”
Đường Ngọc Lan có chút không tin: “Thiệt hay giả? Thứ này không phải sớm đã không thể dùng được rồi sao? Thật sự đáng giá?”
Khương Thế Huân giải thích: “Bởi vì sớm không còn dùng nữa, về sau mới càng đáng giá. Đây gọi là, vật hiếm mới quý giá, càng là thưa thớt đặc biệt, càng có giá trị sưu tầm, về sau càng đáng tiền, nhưng trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không được, cũng phải đến vài chục năm sau, giữ lại đi, có càng hơn không, đừng bực bội nữa.”
Anh có sự tự tin vào ý nghĩ của mình, dựa vào năng lực của bản thân, chỉ cần tình thế tốt lên, nhất định có thể kiếm được của cải dồi dào, không đến mức dựa vào đống tiền cũ này đổi tiền.
Những tờ tiền cũ này cũng coi như là đại biểu của một thời đại, về sau nếu thiếu tiền, lưu trữ cất chứa cũng tốt.
Nghĩ như vậy, Khương Thế Huân liền đem toàn bộ tiền giấy cất vào, cẩn thận dùng giấy dầu bọc một lớp, sau đó lấy ra một hộp đựng cơm bằng nhôm, đặt vào.
Còn có những phỉ thúy châu báu lúc nay, cũng nhẹ nhàng bỏ vào hết.
Sau khi thu thập thỏa đáng, Đường Ngọc Lan nhìn thời gian, bắt đầu thúc giục: “Cũng trễ rồi, nên đi ăn cơm thôi.”
Cô đem con gà của Phùng gia đưa đến Đường gia, bận việc một thời gian sau đó mới không yên tâm Khương Thế Huân và Khương Chỉ Oánh, nhanh chóng về nhà đợi.
Bây giờ bên kia đoán chừng đã hầm thịt gà xong rồi, bọn họ trực tiếp đi đến đó ăn là được.
Khương Thế Huân gật đầu, cầm cái rổ, bỏ vào một ít gạo, mì còn có trứng gà vào, lại thả thêm một hộp sữa mạch nha, hốt một nắm trái cây, nói với Đường Ngọc Lan: “Hôm nay nhờ có Tiêu Lẫm cứu Châu Châu, còn hỗ trợ làm chứng, mấy cái này anh đem qua cho thằng bé, em dắt Châu Châu đi đến nhà ba mẹ trước đi, anh tặng xong sẽ qua ngay.”
Đường Ngọc Lan nhìn ở trong mắt, cũng không cảm thấy đau lòng, chỉ là có chút lo lắng: “Phùng Nhị Cẩu sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu, Tiêu Lẫm sống ở chuồng bò, nếu đưa mấy thứ này qua đó, lỡ như Phùng Nhị Cẩu đi tìm bọn họ gây phiền phức thì làm sao bây giờ? Chi bằng chờ trời tối, anh cầm đồ ăn chín qua đó.”
Khương Thế Huân nghĩ cũng đúng, đành phải buông rổ, cùng hai mẹ con đi đến Đường gia.
Đường gia quả nhiên đã đem thịt gà hầm tốt, dùng nấm và măng non hầm một nồi to, nguyên con gà đều bỏ vào nồi, trong nồi có một tảng lớn váng dầu nổi lên, tản ra một mùi vị thơm ngào ngạt.
Người trong nhà quá nhiều, một bàn không ngồi hết, không thể không phân hai bàn.
Tuy rằng trên bàn không có nhiều loại đồ ăn, nhưng số lượng lại không ít. Ngoại trừ nấm và măng hầm gà, còn có thịt khô xào cọng tỏi non, đậu hấp khoai tây, rau trộn dương xỉ.
Cơm được thay thế bằng cháo khoai lang đỏ, nấu tương đối nhiều. Mặc dù thịt khô không nhiều lắm, nhưng xào ra lại rất thơm.
Đường Ngọc Lan không ngừng gắp đồ ăn cho Khương Chỉ Oánh, Khương Chỉ Oánh ăn đến miệng béo ngậy, trong lòng thỏa mãn vui sướиɠ.
Cuối cùng cô cũng biết được cảm giác có mẹ gắp đồ ăn cho mình rồi. Nhưng mà đồ ăn vẫn quá ít, trở về phải lấy đồ trong không gian ra bổ sung mới được.