Khương Thế Huân thấy dáng vẻ không có tiền đồ của Đường Ngọc Lan thì buồn cười mà lắc đầu. Nhiêu đây thôi thì có bao nhiêu?
Mấy năm nay anh đã lén đào không ít thứ tốt, tất cả đều giấu dưới giường. Kim cương phỉ thúy, hồng bảo thạch ngọc bích, san hô mã não, đồ cổ tranh chữ, đều có không ít.
Chờ về sau tình thế tốt lên, mấy thứ này khẳng định rất có giá trị. Nhưng mà mấy thỏi vàng này xác thật là niềm vui ngoài ý muốn. Nếu không phải nhờ có Châu Châu, khẳng định anh sẽ không chú ý tới quả cân đen thui tầm thường kia.
“Lần này có thể may mắn là nhờ Châu Châu đó, quả cân là con bé phát hiện.”
Khương Thế Huân nói một cách tự hào, cầm hết vàng thỏi bỏ lại vào trong quả cân, một lần nữa đậy nắp lại, dự định trước tiên cất đi.
Hiện tại thời cuộc còn rất loạn, những thứ vàng bạc châu báu vẫn nên cất giấu kĩ lưỡng, chờ về sau an toàn lại lấy ra.
“Cái gì? Châu Châu phát hiện?” Đường Ngọc Lan kinh ngạc nhìn Khương Chỉ Oánh, ánh mắt sáng lấp lánh hỏi cô, “Châu Châu, sao con phát hiện ra?”
Khương Chỉ Oánh giả ngu: “Nó rất nặng.”
“Đúng đúng đúng! Vàng đương nhiên nặng, Châu Châu nhà ta quả nhiên thông minh.”
Đường Ngọc Lan kích động ôm Khương Chỉ Oánh hôn vài cái, bất chợt nghĩ tới mấy cái radio: “Châu Châu, sao con lại muốn mua radio?”
Chẳng lẽ bên trong radio cũng có thứ tốt? Khương Chỉ Oánh tiếp tục tỏ vẻ ngốc nghếch: “Mua về tháo ra chơi.”
Cô cũng không thể nói mình muốn mua về sửa rồi bán qua tay? Vậy không phải dọa chết Đường Ngọc Lan và Khương Thế Huân sao.
Nhưng mà Đường Ngọc Lan nghe cô nói như vậy, càng cảm thấy bên trong ẩn giấu thứ tốt, vì thế hưng phấn tìm tua vít: “Mẹ giúp con tháo ra nhé.”
Nói xong đúng thật cầm một cái radio bắt đầu tháo rời. Khương Thế Huân sắp xếp gọn vàng vào quả cân, thấy cô ấy mù quáng tìm tòi, bất lực lắc lắc đầu, cũng không đả kích cô ấy, trực tiếp cầm lấy cái hộp gỗ, bắt đầu cẩn thận kiểm tra kĩ lưỡng xung quanh.
Khương Chỉ Oánh thấy thế, mảy may không cảm thấy kinh ngạc.
Cô nhớ rõ trong sách co nhắc tới cái hộp này, bên trong nhìn như rỗng tuếch, kỳ thật có tường kép, ẩn giấu 1 đôi vòng tay pha lê, 1 sợi dây chuyền, 1 đôi khuyên tai, 1 cái nhẫn loại phỉ thúy đế vương lục(*), cùng với 1 đôi khuyên tai và 1 nhẫn ngọc lục bảo, 1 đôi khuyên tai và 1 nhẫn hồng bảo thạch, và khuyên ai với nhẫn ngọc bích.
(*) Phỉ thúy đế vương lục: là tên của những loại đá quý họ Jade được tìm thấy ở Miến Điện. Chúng có màu sắc xanh lục táo đặc trưng cùng với sự tinh khiết hoàn mỹ trong chất ngọc. Trên thế giới ngọc này có tên là Imperial Jade để chỉ sự đẳng cấp và giá trị mà nó mang lại.
Bởi vì khuyên tai và nhẫn tương đối nhỏ, không chiếm bao nhiêu không gian, cho nên số lượng có hơi nhiều.
Đương nhiên, cái hộp lớn như vậy, có thể chứa nhiều thế đã là hiếm thấy rồi, nhiều hơn nữa thì không có.
Khương Chỉ Oánh không cảm thấy tiếc nuối, lúc cô ở mạt thế, thu nhặt châu báu cũng không ít. Ngay cả kim cương lớn bằng trứng bồ câu, ngọc xanh gì đó đều có hết.
Đáng tiếc mấy thứ này hiện tại không đáng giá tiền, cũng không thể mang đi ra ngoài, bằng không cô chính là tiểu phú bà rồi.
Quả nhiên, không mất nhiều thời gian, Khương Thế Huân đã mở ra tường kép, đem châu báu phỉ thúy bên trong lấy ra. Màu sắc của phỉ thúy đế vương lục phi thường tốt, rất đồng đều, Khương Thế Huân vừa lấy ra, dù là Khương Chỉ Oánh cũng nhìn đến trợn tròn mắt.
Tuy rằng đá quý này không đặc biệt lớn, nhưng hình dáng lại rất không tồi, chỉ cần là phụ nữ, cũng không thể ngăn cản nổi mị lực của chúng.
Bên này Đường Ngọc Lan lại buồn bực hỏng rồi. Cô đã mở ra một cái radio, kết quả cái gì cũng chưa phát hiện. Khương Thế Huân thấy cô tức giận, liền nói: “A Lan, em muốn tới đây nhìn xem một chút hay không?”
Đường Ngọc Lan giận dỗi: “Không cần! Sau khi em tháo gỡ hết đống này thì nói tiếp.”
Cô cũng không tin, bên trong bốn cái radio không ẩn giấu thứ gì, chốc lát sau, cái radio thứ hai đã mở ra, bên trong vẫn không có gì cả.
Đường Ngọc Lan buồn bực mà mở cái thứ ba, như cũ cái gì cũng không phát hiện. Cuối cùng chỉ còn lại một cái nguyên vẹn, sự hăng hái của cô đã giảm dần.