Đường Ngọc Lan nhìn cái giỏ tre đột ngột xuất hiện, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, con gái bé nhỏ của cô thật sự quá lợi hại!
Đây còn không phải là túi càn khôn trong Tây Du Ký hay sao. Cho nên con gái cô trở thành thần tiên rồi?
Rất nhanh cô bị những đồ vật rách nát trong giỏ hấp dẫn lực chú ý.
Nhìn bốn cái radio cũ nát chất đống, Đường Ngọc Lan tức giận trợn mắt: “Anh dẫn Châu Châu đến trạm phế phẩm? Mua một đống radio hư này về để làm gì?”
“Châu Châu muốn, nên anh mua.”
Khương Thế Huân nói, gấp không chờ nổi gỡ dây thừng, lấy mấy đồ trong giỏ ra. Bởi bì mua radio cuối cùng, nên đặt ở phía trên, sau khi cầm 4 cái ra, phía dưới chính là sách báo cũ mà Khương Thế Huân mua.
Xuống chút nữa là mấy khúc gỗ, còn lại là đồng nát sắt vụn. Đường Ngọc Lan đứng ở bên cạnh tò mò nhìn, thời điểm nhìn thấy cái hộp gỗ, nhịn không được cầm lên, mở nắp ra.
Phía trên có móc khoá bị móp méo thay đổi hình dạng, vừa thấy liền biết bị va đập mạnh, chìa khóa thì cũng không biết chạy đi đâu.
Cho nên Đường Ngọc Lan thực nhẹ nhàng mở ra. Bên trong dĩ nhiên không có cái gì. Đường Ngọc Lan lăn qua lộn lại mà tìm kiếm, đau lòng nói: “Cái hộp này tốt biết bao, đáng tiếc bị đập hư, người làm nó bị như vầy thật đáng ghét.”
Nói xong lại nhịn không được thở dài, “Mấy khúc gỗ này có công dụng gì? Còn rất nặng.”
Sau đó oán trách Khương Thế Huân: “Anh mua nhiều đống sắt vụn làm gì?”
Khương Thế Huân đem quả cân đặt trên bàn: “Đương nhiên là vì nó. Bằng không chỉ mua cái đồ chơi này thôi thì quá khả nghi rồi.”
Cân nặng của quả cân này rõ ràng không thích hợp, nếu chỉ lấy quả cân, người có tâm khẳng định sẽ phát hiện vấn đề.
Cho nên anh cố ý chọn nhiều một ít sắt vụn nặng, như vậy sẽ không bị để ý. Những cái đó vì để che giấu mới mua. Dù sao không dùng được còn có thể bán đi, chỉ cần bán cho một trạm phế phẩm khác, ai có thể phát hiện có vấn đề?
Đường Ngọc Lan thấy anh xem trọng quả cân, thì ngạc nhiên đến đôi mắt đều trợn tròn: “Quả cân này sao? Anh mua nó làm gì? Chẳng lẽ nó là đồ tốt?”
Cô cũng không ngốc, cầm lên tay, sau đó liền phát hiện vấn đề: “Ui! Cái này cũng quá nặng rồi?”
Ánh mắt Khương Thế Huân sáng quắc nói: “Bên trong hẳn là giấu vàng.”
Thể tích của quả cân này không nhỏ, nếu tất cả đều là hoàng kim, sợ là nặng khoảng hai mươi cân. Nhưng bề ngoài của nó thì cũng chỉ khoảng hơn mười cân, chắc chắn có đồ bên trong.
“Trước tiên bỏ vào chậu nước rửa sạch sẽ, nhìn xem có chuyện gì xảy ra.”
Khương Thế Huân nói, rất mau bê một chậu nước tới, cầm quả cân đặt ở bên trong chà sạch sẽ. Sau khi chà sát thì trong chậu nước toàn là bùn, phía dưới đáy quả cân có một đường màu đen.
Khương Thế Huân cầm dao dùng sức quát quát, phát hiện một đường kẻ hở. Dùng sức cạy, giằng co hơn nửa ngày, cuối cùng mở được lớp bọc bên ngoài.
Đường Ngọc Lan cực kỳ khϊếp sợ, cái đồ chơi này vậy mà ngụy trang thành một quả cân, thật thông minh, sau khi mở ra, bên trong là một cục sáp ong.
Khương Thế Huân dùng dao nhỏ đào bề mặt sáp ong phủ bên ngoài, rất nhanh đã lộ ra chân dung bên trong——
“Oa!” Đường Ngọc Lan nhịn không được kinh hô một tiếng, “Thế mà thật sự là vàng.”
Khương Thế Huân tiếp tục cầm dao nhỏ không ngừng đào, đem mấy thứ bên trong đào ra hết. Trừ bỏ sáp ong, tất cả đều là vàng thỏi nhỏ bằng ngón tay cái.
Cẩn thận khé đếm, lại có hai mươi thỏi! Một thỏi có thể đổi ra 300 đồng, hai mươi thỏi chính là 6000 đồng.
Nếu là đổi thành tiền……
Đường Ngọc Lan kích động nuốt nước miếng: “Em…… em không phải đang nằm mơ đúng không?”