Khương Thế Huân đạp xe, rất nhanh đã chở Khương Chỉ Oánh tới trạm thu mua phế phẩm. Khương Chỉ Oánh đi vào liền thất vọng.
Nơi này thật đúng là không có gì hiếm lạ, là một nơi rất bình thường, bên trong chất đầy phế phẩm hỗ tạp, thoạt nhìn cực kỳ lộn xộn, trong không khí còn tản ra một mùi hương kì lạ.
Bên trong trạm phế phẩm có hai gian phòng, một ông lão ngồi ở dưới mái hiên, giơ tẩu thuốc, xoạch xoạch mà hút thuốc lá sợi.
Đi đến gần, là có thể ngửi thấy mùi khói thuốc gay mũi. Có lẽ là bởi vì thời gian không đúng, hoặc nơi này chỉ là trấn nhỏ, nhìn qua nhìn lại cũng không có thứ gì tốt.
Đồng nát sắt vụ ngược lại có một ít, tách ra chất một bên, đại bộ phận đã buộc chặt lại, hoặc là dùng bao tải chứa, rất nhiều đồ đã bị biến dạng nghiêm trọng, nhìn không ra dáng vẻ ban đầu.
Còn có đống giấy cũ, phần lớn được sửa sang lại đóng hộp, hộp thuốc lá gì đó, còn có sách bài tập, sách và báo chí cũ thì vô cùng ít ỏi. Đồ gia dụng bằng nhựa và gỗ, bị thiếu tay thiếu chân, nhìn không ra cái gì, toàn là đồ bỏ đi.
Khương Chỉ Oánh phất hiện có 4 cái radio cũ nát, nhìn số lượng và vị trí bày biện, phỏng chừng loại đồ rách nát này được coi như là đồ vật khó có được.
Khương Chỉ Oánh đang ghét bỏ, đột nhiên thấy Khương Thế Huân quen cửa quen nẻo cùng ông lão trông coi chào hỏi——
“Chú Vương, lại hút thuốc hả.”
“Đúng vậy, dù sao không có việc gì làm, liền hút một ngụm. Đây là con gái của cậu? Nuôi rất tốt, béo giống như heo con. Sao bất ngờ dẫn con gái tới đây thế? Nơi này cũng không phải nơi tốt gì.”
“Hôm nay Châu Châu bị thương, cháu chở con bé đến bệnh viện mua chút thuốc, đi ngang qua nơi này nên vào nhìn một chút. Gần đây thu hoạch thế nào?”
“Cứ như vậy thôi, không có đồ gì tốt, đều bày ở đây hết, tự cậu nhìn đi, có coi trọng thứ gì thì nói với tôi một tiếng, tôi tính tiền cho cậu.”
“Vậy cháu nhìn xem.”
Khương Chỉ Oánh ngơ ngẩn. Thế mà Khương Thế Huân và ông lão này quen biết? Nghe ý tứ trong lời nói của bọn họ, trước kia Khương Thế Huân thường xuyên tới chỗ này đào đồ vật?
Cô nên nói không hổ danh là lão đại tương lai sao? Sớm như vậy đã bắt đầu tìm đồ tốt rồi. Khương Thế Huân đi xung quanh, trước tiên anh nhìn sách cũ cùng báo chí cũ, chọn một ít đặt ở một bên, sau đó đi chọn đồ gỗ.
Lúc xem còn không quên lôi kéo Khương Chỉ Oánh, sợ cô lạc mất. Khương Chỉ Oánh tò mò nhìn, ngay tại lúc anh nhìn trúng một cái hộp gỗ, trong nháy mắt nhảy dựng.
Thứ này còn không phải là bảo bối ở trong sách Phùng Bảo Chi tìm được sao? Vốn dĩ cô tưởng đã bị cướp mất, kết quả còn chưa kịp nói với Khương Thế Huân, anh đã nhìn trúng rồi.
Làm tốt lắm! Khương Chỉ Oánh đắc ý nhìn Khương Thế Huân cầm cái hộp gỗ lên đánh giá, cái gì cũng chưa nói.
Sau khi Khương Thế Huân xác định cầm theo hộp gỗ, lại chọn thêm mấy khối gỗ, tiếp đó nhìn những phế liệu khác.
Khương Chỉ Oánh đi theo bên người anh, nhàm chán mà nhìn anh chọn lựa. Đột nhiên, cô nhận ra có cái gì đó không thích hợp lắm. Vì thế tay nhỏ duỗi ra, từ đống sắt vụn lấy ra một quả cân đen như mực.
Thứ này không hề thu hút, nhưng cầm trong tay thì rất nặng, vô cùng có trọng lượng. Khương Chỉ Oánh thả ra dị năng tìm tòi, liền phát hiện được bất thường, hóa ra bên trong là vàng.
Vì thế cô kéo bàn tay Khương Thế Huân: “Ba ba, con muốn cái này.”
Khương Thế Huân đang lục đồ, nghe vậy xoay đầu, nhìn thấy cô cầm theo quả cân thì hơi sửng sốt.
“Được, đặt ở chỗ này đi.”
Nói xong cầm quả cân giúp cô, chỉ là vừa đến tay, sắc mặt của anh liền thay đổi.