Chương 27: Lại đào hố cho nữ chủ

Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan hoài nghi mình nghe nhầm.

Lông mày Đường Ngọc Lan nhíu chặt: “Cái này…… Châu Châu, rốt cuộc con đang nói cái gì thế? Cái gì mà máu chảy xuống rồi không thấy nữa?”

Trên thực tế cô cảm thấy Khương Chỉ Oánh đang nói bậy.

Nếu như Khương Chỉ Oánh không phải đứa con gái bảo bối của cô, cô đã sớm cho một cái tát ngay mông rồi. Xem cô là đồ ngốc à? Máu chảy xuống mặt trang sức liền không thấy tăm hơi.

Việc này nói ra đồ đần cũng sẽ không tin. Khương Thế Huân cũng cảm thấy Khương Chỉ Oánh đang nói dối, rốt cuộc chuyện này không thể tưởng tượng nổi.

Anh an ủi Khương Chỉ Oánh: “Châu Châu, con…… đừng sợ, mặt dây chuyền bị mất không quan trọng, nhưng con không thể nói dối ba mẹ, biết không?”

“Con không có nói dối, nó đột nhiên không thấy nữa.”

Khương Chỉ Oánh như muốn khóc nhìn Khương Thế Huân, “Ba ba cũng không tin con sao?”

Vẻ mặt Khương Thế Huân bất đắc dĩ. Anh cũng muốn tin lắm, nhưng chuyện này quá vô lí rồi.

Đường Ngọc Lan càng tức giận hơn: “Châu Châu, mau nói thật với ba mẹ.”

“Con nói thật mà, là ba mẹ không chịu tin con.” Khương Chỉ Oánh ủy khuất bĩu môi, lại nói tiếp, “Nhưng mà sau khi nó biến mất, con đã tới một nơi rất kì quái.”

Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan thật sự cạn lời, đứa nhỏ này thật là càng nói càng thái quá.

Đường Ngọc Lan tức giận đến mặt trầm xuống: “Vừa rồi không phải con vẫn luôn ở trong phòng sao? Có thể đi chỗ nào?”

Khương Chỉ Oánh thấy bọn họ không tin, dứt khoát ngay trước mặt hai người trực tiếp tiến vào không gian.

Vì thế, Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan liền thấy, từ nãy đến giờ Khương Chỉ Oánh vẫn luôn ngồi trên ghế nhỏ, sau đó đột nhiên biến mất.

Hai người sợ tới mức khóe mắt muốn nứt ra, trong nháy mắt hoảng sợ. Ai ngờ Khương Chỉ Oánh bất ngờ xuất hiện, trên tay còn cầm mấy cây cỏ linh lăng tươi non. (cỏ linh lăng là một loại thảo dược có thể trị bệnh như các bệnh về thận, bàng quang và tuyến tiền liệt, cũng như hỗ trợ việc tiểu tiện, bệnh tăng cholesterol, hen suyễn, viêm khớp, bệnh tiểu đường, rối loạn dạ dày, xuất huyết giảm tiểu cầu)

Đường Ngọc Lan sợ tới mức vội vàng ôm chặt Khương Chỉ Oánh, sợ cô lại đột nhiên biến mất lần nữa: “Châu…… Châu Châu, con…… con vừa mới……”

Khương Thế Huân cũng sợ không nhẹ, nhanh chóng bắt được bả vai Khương Chỉ Oánh, chỉ là đôi mắt nhìn thấy cỏ linh lăng trong tay cô.

Khương Chỉ Oánh như hiến vật quý đưa cỏ linh lăng cho bọn họ: “Ba mẹ nhìn xem, cái này là con vừa mới hái, có thể ăn.”

Đường Ngọc Lan vội vàng hỏi cô: “Con vừa mới đi đâu vậy.”

Khương Chỉ Oánh liền đem chuyện không gian Thần Nông nói ra, đương nhiên lúc nói che giấu một ít, không nói đến dị năng cắn nuốt.

Việc này cô đã suy nghĩ cặn kẽ qua.

Dù sao hiện tại cô còn quá nhỏ, nhất cử nhất động không có khả năng hoàn toàn tránh được tầm mắt của Đường Ngọc Lan và Khương Thế Huân.

Hơn nữa có không gian Thần Nông, về sau khẳng định cần lấy những đồ bên trong ra, nuôi dưỡng gia súc gia cầm, thường xuyên có thêm đồ ăn.

Coi như chuyện không gian có thể gạt Đường Ngọc Lan và Khương Thế Huân, nhưng thời điểm cô ăn những đồ kì lạ không có khả năng hoàn toàn tránh đi hai người, ăn mảnh một mình.

Huống chi, vốn dĩ mặt trang sức này là của Khương gia. Cô chiếm giữ thể xác của con gái bọn họ, đã thiếu một phần ân tình.

Nếu lại trộm bá chiếm đồ gia truyền của người ta, thì không còn là người nữa rồi. Hơn nữa thẳng thắn nói ra chuyện không gian Thần Nông, dị năng của cô cũng có thể có cái che giấu.

Thuận tiện còn có thể hung hăng hố nữ chủ một lần nữa. Nếu chỉ là mặt dây chuyền bình thường, cho dù trân quý đến đâu, Khương Thế Huân chưa chắc sẽ luôn đem việc này để ở trong lòng.

Rốt cuộc bây giờ Phùng Bảo Chi cũng chỉ là một đứa trẻ. Con nít nhất thời nảy lòng tham làm chuyện sai lầm, Khương Thế Huân thân là người lớn, chưa chắc sẽ cùng cô ta so đo.

Cho nên cô càng muốn để Khương Thế Huân biết, anh ta suýt chút nữa mất đi một bảo bối lớn, là một bảo bối quý giá không gì sánh bằng.

Cũng không tin sau khi anh ta đã biết chuyện không gian Thần Nông, còn có thể rộng lượng mà không cùng Phùng Bảo Chi so đo.

Quả nhiên, Khương Chỉ Oánh vừa kể xong, Khương Thế Huân và Đường Ngọc Lan đồng thời choáng váng.

Trước tiên Đường Ngọc Lan bắt được trọng điểm như ý muốn của cô: “Vậy nếu mặt dây chuyền không lấy về được……”