🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Khương Chỉ Oánh nghiêm túc cầm ngân châm tiêu độc, sau đó cẩn thận đâm vào ngón tay, nặn ra một giọt máu bôi trên mặt dây chuyền.
Cô nhớ trong sách nữ chủ chính là tại lúc “không cẩn thận” bị thương, bôi máu lên mặt dây chuyền, sau đó dễ như trở bàn tay mà nhận chủ.
Cũng không biết đổi thành cô thì có được không. Nếu không được, cô liền nuốt luôn thứ này, dù sao cũng không thể để lọt vào tay nữ chủ lần nữa.
Nhưng mà chuyện Khương Chỉ Oánh lo lắng không có phát sinh, máu mới vừa bôi lên, đã bị mặt dây chuyền hấp thu.
Ngay sau đó cô thấy hoa mắt, lúc nhìn rõ thì cô đã xuất hiện ở trong một không gian đặc biệt. Không gian không lớn lắm, chỉ có sáu bảy chục mét vuông, mọc đầy cỏ linh lăng.
Khương Chỉ Oánh xem xét một chút, cỏ linh lăng sinh trưởng ở địa phương này, thoạt nhìn vô cùng tươi tốt.
Trong không gian còn tràn ngập sương mù, không khí rất tươi mát ướŧ áŧ, giống như cô đang đứng trong núi rừng.
Đáng tiếc phía sau mảnh đất đầy cỏ linh lăng đều tràn ngập nồng đậm sương trắng, căn bản nhìn không thấy đằng sau sương trắng có cái gì.
Trong sách cũng là viết như vậy, nói những sương trắng dày đặc như vậy kỳ thật là một loại phong ấn, chỉ cần thỏa mãn điều kiện mới có thể mở khóa ra càng nhiều đồng ruộng.
Chỉ là Khương Chỉ Oánh không tin tà, cô bước nhanh đi đến chỗ sương mù, sau đó tiện tay mà sờ sờ những cái sương trắng đó.
Đáng tiếc cũng chưa sờ được cái gì. Cô lại thử dùng dị năng cắn nuốt. Quả nhiên thành công!
Dị năng bắt đầu tăng trưởng một ít. Khương Chỉ Oánh lập tức khinh hỉ, vì thế đắc ý mà tiếp tục cắn nuốt.
Hiện tại cấp bậc dị năng của cô rớt trở về giai đoạn đầu lúc mới vừa thức tỉnh, trong cơ thể chỉ còn lại có một tia, cũng không có biện pháp nuốt hết toàn bộ chỗ sương trắng này.
Nhưng không gian này vốn kì lạ, cô cũng không dám lập tức nuốt quá nhiều, sợ xuất hiện hậu quả nghiêm trọng. Cho nên chỉ thử thăm dò nuốt một chút những sương mù đó.
Cũng may qua một hồi lâu, không có xuất hiện phản ứng không tốt nào. Khương Chỉ Oánh cảm thụ được trong cơ thể không ngừng tràn đầy dị năng, càng ngày càng hưng phấn.
Ai ngờ tại thời điểm này, bốn phía sương mù đột nhiên kích động lên. Ngay sau đó, một tia sáng đột nhiên từ trong sương mù bắn ra, tia chớp hoàn toàn đi vào mi tâm Khương Chỉ Oánh.
Khương Chỉ Oánh hoảng sợ, còn tưởng rằng chọc không gian tức giận nên nó muốn gϊếŧ chết cô. Nhưng mà sau khi cô tiêu hóa hết tia sáng đi vào người, hai mắt cô choáng váng.
Vừa rồi tia sáng kia nói, cô đã cùng không gian chân chính trói buộc, đồng thời không gian này cũng chứng minh nó tên là không gian Thần Nông, chính là Thần Nông thượng cổ được truyền thừa.
Chỉ cần người có huyết mạch còn lưu lại trong Thần Nông, mới có đủ tư cách kế thừa không gian.
Những người khác mặc dù may mắn được đến không gian, cũng không thể hoàn toàn kế thừa hết được.
Ngoài ra, vì để cho người thừa kế nỗ lực vươn lên, không gian Thần Nông hiện tại đang ở trong trạng thái phong ấn, yêu cầu không ngừng gieo trồng mới có thể cởi bỏ phong ấn, tăng lên cấp bậc.
Trong không gian còn có không ít thứ tốt, chỉ cần sau khi cấp bậc tăng lên mới có thể mở khóa.
Mấu chốt nhất chính là, hóa ra Thần Nông thượng cổ giống cô, cũng có năng lực cắn nuốt.
Cho nên mới để lại truyền thuyết Thần Nông chứa bách thảo.(nơi tập hợp nhiều loại thực vật)
Khương Chỉ Oánh sững sờ, cô chỉ có lòng tham thử nuốt những sương mù đó thôi, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi, chân chính kế thừa cái không gian Thần Nông này.
Còn có, trong sách nữ chủ ngay từ đầu hình như không thể hoàn toàn kế thừa không gian. Nhưng cô lại được kế thừa.
Chuyện này là sao? Từ đâu mà nữ chủ có huyết mạch Thần Nông?
Trực giác của Khương Chỉ Oánh nói nơi này có vấn đề, lại phát hiện bây giờ không nhớ nổi cốt truyện.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ là cô xem lậu?
Mặc kệ như thế nào, nếu sương mù có thể nuốt, vậy thì cô không cần lo lắng dị năng tăng lên sẽ có vấn đề.
Khương Chỉ Oánh vui vẻ thoát ra khỏi không gian, dự định trước tiện trị liệu cho bản thân một chút.