Phùng Anh Tuấn đã nghẹn một bụng lửa giận, cho nên xuống tay rất nặng, một cái tát liền khiến Phùng Bảo Chi ngã xuống trên mặt đất.
“A!” Phùng Bảo Chi kêu thảm thiết một tiếng, che lại một bến má nóng rát, phẫn nộ căm phẫn nhìn Phùng Anh Tuấn, “Ông dám đánh tôi?”
Cô ta vừa mới xuyên qua tới đây không bao lâu, tuy rằng đã biết Phùng Anh Tuấn không phải cái thứ tốt, nhưng không nghĩ tới, người này dám động thủ đánh cô ta.
Cô ta cũng không phải nguyên chủ, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng. Phùng Anh Tuấn dám đánh cô ta, Phùng Bảo Chi này phải khiến hắn sống không bằng chết.
Còn có con bé Khương gia chết tiệt kia. Thật là đáng chết! Rõ ràng đã giấu đồ vật kỹ như vậy rồi, thế nào vẫn bị con bé đó tìm ra?
Chẳng lẽ là vận khí? Đáng tiếc mặt dây chuyền ngọc kia đã bị con bé đó cầm trở về, muốn một lần nữa lấy tới tay chỉ sợ không dễ dàng.
Cũng không biết vì cái gì, cô ta vừa thấy cái mặt dây chuyền kia, liền cảm thấy thực không bình thường.
Nghĩ đến đã từng nhàm chán xem tiểu thuyết trên Internet, nên thử lấy máu nhận chủ. Ai biết lại không có phản ứng gì. Hiện tại nó đã bị cầm trở về, cô ta chỉ có thể tìm cơ hội khác thử xem.
Phùng Anh Tuấn thấy Phùng Bảo Chi cư nhiên còn dám trừng hắn, tức giận lại muốn cho cô ta một cái tát. Nhưng mà hắn mới giơ tay lên, Tiết Băng Thanh liền vọt lại, chắn Phùng Bảo Chi phía sau.
Cô ta bất mãn nhìn Phùng Anh Tuấn, khuôn mặt thanh tú lạnh băng, như bao phủ một tầng sương lạnh: “Phùng Anh Tuấn, anh dám lại đυ.ng vào Bảo Chi thử xem.”
Phùng Anh Tuấn nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiết Băng Thanh, do dự một chút, vẫn là buông tay xuống.
Tuy rằng hắn trọng nam khinh nữ, không quá thích đứa con gái Phùng Bảo Chi này, thế nhưng vẫn rất yêu thích cô vợ trẻ Tiết Băng Thanh tới từ trong thành.
Tiết Băng Thanh có văn hóa, lớn lên dễ nhìn, nói chuyện đều ôn nhu tinh tế, tựa như thiên kim tiểu thư. Hắn là một thằng chân đất nông thôn, có thể cưới được Tiết Băng Thanh, nhất định là được tổ tiên phù hộ.
Đau không hay hết, làm sao có thể nhẫn tâm đánh vợ mình? Chỉ là nghĩ đến chuyện vừa rồi, Phùng Anh Tuấn vẫn cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
“Băng Thanh em tránh ra, hôm nay lão tử phải giáo huấn con nhóc này, còn dám trừng lão tử. Lão tử đánh nó một chút thì làm sao? Nếu không phải nó giấu đồ không kĩ, để người khác tìm ra, sự tình có thể như vậy sao?”
Lời này vừa nói ra, Tiết Băng Thanh liền nghĩ đến mặt dây chuyền kia, trong lòng cũng buồn bực muốn chết. Lúc đó cô ta luôn miệng nói Phùng Bảo Chi không giấu, kết quả để con bé mập kia tìm ra được.
Nhiều người đều nhìn thấy, đoán chừng không bao lâu, việc này sẽ truyền khắp thôn, đến lúc đó những bà thím ba hoa còn không biết sẽ nói hươu nói vượn như thế nào.
Hơn nữa, lúc đó Khương Thế Huân cũng có mặt, còn thấy được toàn bộ quá trình, bây giờ trong lòng sợ là thất vọng về cô. Tiết Băng Thanh càng nghĩ càng buồn bực, nhịn không được cũng có chút oán trách Phùng Bảo Chi.
Nếu Phùng Bảo Chi giấu đồ kĩ, không để con bé mập tìm được dễ dàng như vậy, sự tình cũng sẽ không trở nên bết bát đến vậy.
Lý Hà Hoa cũng đối với Phùng Bảo Chi vô cùng bất mãn.
Bà ta vốn ghét bỏ Phùng Bảo Chi là con gái, hiện giờ việc thành như này, cảm thấy là Phùng Bảo Chi làm hại trong nhà tổn thất hai mươi đồng, còn có một con gà mái và một cân đường đỏ, cho nên ánh mắt nhìn Phùng Bảo Chi rất chán ghét.
“Nếu mày chọc họa, đêm nay cũng đừng nghĩ sẽ được ăn cơm, đói một bữa đi, để nhớ cho kĩ.” Phùng Bảo Chi lập tức tức điên.
Rõ ràng là Phùng Nhị Cẩu đoạt đùi gà và mặt dây chuyền, còn đá Châu Châu xuống sông, liên quan gì đến cô ta? Sao bây giờ lại thành lỗi của cô ta?
Bà già chết tiệt còn muốn để cho cô ta đói bụng, Phùng Bảo Chi cúi đầu, ánh mắt lạnh đến dọa người.
Hừ, nếu không cho cô ta ăn, vậy đừng trách cô ta.