Khương Chỉ Oánh cầu tình, quay đầu nhìn Phùng Bảo Chi cười ngọt ngào. Nghiễm nhiên một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện đáng yêu như tiểu thiên sứ.
Người nhìn thấy tâm đều muốn mềm nhũn. Trần Kiến Thiết vừa lòng gật đầu, cảm thấy đứa bé Khương gia này quả nhiên rất hiểu chuyện.
Mới ít tuổi như vậy, còn suýt nữa chết đuối, thế mà còn cầu tình giúp Phùng Bảo Chi. Thật là một đứa bé tốt.
Phùng Nhị Cẩu không còn là người rồi, thậm chí ngay cả đứa nhỏ cũng không chịu buông tha. Nghĩ đến đây, ông bất mãn trừng Phùng Nhị Cẩu, hừ lạnh thật mạnh một tiếng, hận không thể khiến Phùng Nhị Cẩu ngồi tù hơn 10 năm mới được ra ngoài.
Nhưng mà suy xét đến chuyện này mang đến ác ảnh hưởng tồi tệ, ông vẫn giúp đỡ cầu tình: “Cái này, cũng may đứa nhỏ không xảy ra chuyện lớn, nếu không thì để cho bọn họ bồi thường tiền thuốc men và tiền mua đồ dinh dưỡng đi, rồi viết thêm bản kiểm điểm, thông báo phê bình trước thôn một chút, thế nào?”
Lúc này chưa bắt đầu nghiệm trị các tội danh, cho nên một chút chuyện nhỏ sẽ không bị trừng phạt nặng.
Bằng không tội này của Phùng Nhị Cẩu, có khi cũng phải bị ăn súng. Lý Hà Hoa vừa thấy Trần Kiến Thiết đã mở miệng, vội vàng chạy tới quỳ xuống trước mặt công an, cầu xin hai người buông tha cho Phùng Nhị Cẩu.
Sợ tới mức hai người nhanh chóng kéo bà ta lên, không cho bà ta tiếp tục quỳ.
Trong đó một người công an có hơi lớn tuổi khó xử nhìn về phía Khương Thế Huân: “Vị đồng chí này, cậu thấy thế nào?”
Khương Thế Huân còn chưa kịp mở miệng, Lý Hà Hoa đã nôn nóng nhảy vào: “Thanh niên trí thức Khương, chúng tôi nguyện ý bồi thường tiền, cậu nể mặt Tiết Băng Thanh mà tha cho Anh Tuấn nhé, thím……”
Khương Thế Huân đánh gãy lời của bà ta: “Tôi nghe theo bí thư Trần, bí thư Trần nói như thế nào thì làm như thế đó đi.”
Trần Kiến Thiết âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Khương Thế Huân chịu nhả ra, sự tình liền dễ giải quyết.
Ông lại nhìn Khương Chỉ Oánh, thấy cô ỉu xìu dựa vào trên người Khương Thế Huân, cả người không có tinh thần, liền nghĩ tới cô đang bị thương.
Vì thế nói: “Châu Châu tuổi còn nhỏ, tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện trong huyện kiểm tra xem, trước tiên Phùng gia đưa hai mươi đồng tiền thuốc men, nếu không đủ, sau đó kêu bọn họ đưa thêm.
Chỉ cần có giấy khám bệnh ở bệnh viện, bọn họ dám không đưa thêm thì tới tìm tôi, việc này tôi để cho các người làm chủ.
Thêm một con gà, một cân đường đỏ, làm phí dinh dưỡng cho Châu Châu bồi dưỡng thân thể.
Châu Châu rơi xuống nước, lại bị thương, cần thiết phải bồi bổ. Đây là Phùng gia nên ra, các người không có ý kiến chứ?”
Lý Hà Hoa không phục mà há miệng thở dốc.
Bà ta đương nhiên là có ý kiến, bồi thường cũng quá nhiều rồi. Cũng chỉ là đoạt cái đùi gà, đem người đá xuống sông, sao đến nỗi bồi thường nhiều như vậy?
Con bé đó không phải không có việc gì sao. Trong lòng Lý Hà Hoa không phục lắm, nhưng lời này bà ta cũng không dám nói. Công an còn ở đây, lỡ như thật sự bắt Phùng Anh Tuấn ngồi tù thì làm sao bây giờ?
Ngược lại Phùng Anh Tuấn nóng nảy: “Chúng ta bồi thường đi mẹ, mau lấy tiền. Con không muốn ngồi tù đầu.”
Lý Hà Hoa buồn bực tức muốn chết, cuối cùng vẫn cầm tiền bồi thường ra. Hai mươi đồng không phải số lượng nhỏ, lúc lấy ra số tiền này tâm Lý Hà Hoa như bị rút máu. Còn có gà trong nhà nữa. Bởi vì không thể nuôi nhiều, trong nhà tổng cộng chỉ có ba con gà, đều là gà mái, chủ yếu nuôi để đẻ trứng.
Hiện tại bồi thường một con đưa cho Khương gia, chỉ còn lại có hai con, đau lòng muốn sót ruột. Lý Hà Hoa cố ý chọn con gầy nhất, nhưng lúc giao ra, vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Khương Thế Huân cầm tiền và đồ bồi thường, nói cảm ơn với Trần Kiến Thiết và hai vị công an, lập tức mang theo Khương Chỉ Oánh trở về.
Một chút cũng không muốn ở lại đây nữa. Công an vừa thấy không còn việc gì, cũng cưỡi xe đi về.
Trần Kiến Thiết ở lại mắng chửi Phùng Anh Tuấn một trận, bắt hắn viết bản kiểm điểm một ngàn chữ, lúc này mới rời đi.
Chờ hắn đi xa, Phùng Anh Tuấn lập tức cho Phùng Bảo Chi một cái tát: “Đều tại mày hết.”