“Tôi không……” Uông Tú Tú bị dội ngược lại, trong nháy mắt luống cuống, “Đội trưởng Đường, anh không thể bởi vì nó là cháu gái của anh, liền đổ tội cho tôi. Anh đây là ỷ thế hϊếp người.”
“Đủ rồi!” Bí thư thôn Trần Kiến Thiết nghe không nổi nữa, “Đồng chí Uông, cô cẩn thận thái độ của mình đi, nếu cô làm sai trước, thì nên xin lỗi. Tùy tiện gắn một cái tội danh lên đứa trẻ 4 tuổi, thì đúng sao?”
Ngày thường Uông Tú Tú nhìn rất cơ trí, sao tâm nhãn lại nhỏ như vậy? Thậm chí ngay cả đứa trẻ 4 tuổi cũng không buông tha. Đứa nhỏ nhà ai bị đau mà không khóc?
Uông Tú Tú không phục, chỉ là không chờ cô ta tiếp tục mở miệng, Khương Thế Huân liền giành trước: “Vẫn là nói trước chuyện Phùng Anh Tuấn cố ý đả thương người đi.”
Uông Tú Tú nghe được lời này, lập tức ngậm miệng, thừa dịp người khác không chú ý, lén lút lui về phía sau.
Cô ta cũng không ngốc, nếu Khương Thế Huân một lần nữa nhắm vào Phùng Nhị Cẩu, sao cô ta có thể ngu ngốc tiếp tục ngoi đầu?
Phùng Nhị Cẩu hoảng sợ, ồn ào nói hắn không có đá Khương Chỉ Oánh. Nhưng mà căn bản không có ai tin tưởng hắn. Trên bụng Khương Chỉ Oánh có một bầm lớn như vậy, lại còn là hình dạng dấu chân,nói không phải đá thì ai tin?
Huống chi, Tiêu Lẫm còn chạy ra làm chứng.
“Tôi đã thấy được hắn đoạt đùi gà của Châu Châu, đem Châu Châu đá xuống sông rồi chạy.”
Tuy rằng Tiêu Lẫm thoạt nhìn không lớn, ý tứ biểu đạt vô cùng rõ ràng. Công an đi đến hiện trường nhìn, ở địa điểm đó tìm được một ít dấu chân, sau đó dùng giày của Phùng Nhị Cẩu so với nhau thấy khớp.
Lần này chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Phùng Nhị Cẩu muốn biện minh cũng không chống chế được. Cho dù Lý Hà Hoa khóc nháo cũng không có ý nghĩa.
Mắt thấy công an muốn đem Phùng Nhị Cẩu mang đi, trong lòng Khương Chỉ Oánh như nở hoa. Cô ghé vàotrong lòng Khương Thế Huân trộm đánh giá vẻ mặt Tiết Băng Thanh và Phùng Bảo Chi, phát hiện hai người mắt thấy Phùng Nhị Cẩu phải bị mang đi, cư nhiên không có phản ứng gì.
Khương Chỉ Oánh sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ lại. Tiết Băng Thanh không thích Phùng Nhị Cẩu, ngược lại như sâu bọ nhìn chằm chằm Khương Thế Huân, Phùng Nhị Cẩu bị bắt đi ngồi tù, chẳng phải đúng ý cô ta rồi hay sao?
Còn có Phùng Bảo Chi, trong sách nàng chính là phi thường ghét bỏ Phùng Nhị Cẩu, bằng không cũng sẽ không tìm mọi cách mà tác hợp Tiết Băng Thanh cùng Khương Thế Huân.
Nếu Phùng Nhị Cẩu ngồi tù thật, đôi mẹ con này chẳng phải càng có cơ hội quấn lấy Khương Thế Huân không bỏ? Không được, cô không thể để đôi mẹ con tâm cơ này thoải mái được.
Khương Chỉ Oánh cố ý hỏi: “Ba ba, bọn họ đang làm gì thế?”
Một bên Đường Ngọc Lan chua lè liếc mắt cô một cái, không chờ Khương Thế Huân mở miệng liền nói: “Phùng Nhị Cẩu bắt nạt con nên bị bắt lại, Châu Châu vui vẻ không?”
Khương Chỉ Oánh lập tức mếu máo: “Nếu như hắn bị bắt đi, có phải chị Bảo Chi sẽ không có ba ba hay không?”
Vốn dĩ Lý Hà Hoa đã tuyệt vọng, sau khi nghe được lời này giống như người chết đuối đột nhiên được cứu mạng, kích động: “Thanh niên trí thức Khương, cậu nói với công an một chút đi, Anh Tuấn nhà tôi không phải cố ý, nó không muốn gϊếŧ người. Cậu hỗ trợ nói đi, buông tha Anh Tuấn, thím quỳ xuống cầu xin cậu.”
Đường Ngọc Lan vừa thấy bà ta quả thật muốn quỳ xuống, vội vàng túm chặt cánh tay của bà ta kéo lên, không để cho bà ta quỳ xuống: “Thím làm gì vậy? Ai bắt thím quỳ.”
Cô cũng không phải mềm lòng, Lý Hà Hoa lớn tuổi, thật muốn làm trò với Khương Thế Huân trước mặt nhiều người như vậy, không phải đang hại bọn họ sao?
Không hổ danh là mẹ của Phùng Nhị Cẩu, đều không phải người tốt. Đường Ngọc Lan tức giận muốn đánh người.
Khương Chỉ Oánh bình tĩnh, cô trực tiếp để cho Lý Hà Hoa nhớ một chút, sau đó đáng thương vô tội nói với Trần Kiến Thiết: “Bác ơi, bác giúp chị Bảo Chi đi, chị ấy không thể không có ba được.”