Đường Hưng Hoa vừa nói xong, Phùng Nhị Cẩu liền bị dọa sợ, lập tức phản bác: “Đường Hưng Hoa anh đừng nói bậy! Tôi chỉ cướp một cái đùi gà mà thôi, như thế nào đã bị nghi ngờ có liên quan đến mưu sát? Không phải con bé đó chưa chết sao?”
Kết quả vừa nói xong, Khương Chỉ Oánh sợ tới mức khóc lớn: “Ba ba, con đau quá a, có phải sắp chết hay không?”
“Đừng nói bậy.” Khương Thế Huân nửa đau lòng nửa bất đắc dĩ nhìn cô, “Ba ba sẽ không để cho Châu Châu có chuyện gì đâu.”
Khương Chỉ Oánh tiếp tục ủy khuất nức nở.
Kỳ thật cô không tính là oan uổng Phùng Nhị Cẩu, bởi vì nơi cô bị đá thật sự rất đau. Chỉ là lúc trước vội vàng tìm mặt dây chuyền, cố ý chịu đựng không nói thôi.
Hiện tại đồ đã tìm được rồi, hơn nữa công an cũng tới, đương nhiên không cần tiếp tục nhẫn nhịn, bằng không chẳng phải tiện nghi cho Phùng Nhị Cẩu sao?
Hai vị công an xác định Khương Chỉ Oánh là người bị hại, xem xét thương thế của cô.
Khương Chỉ Oánh vẫn luôn khóc thút thít, khiến Khương Thế Huân và mọi người Đường gia sợ tới mức không nhẹ, gấp gáp tìm thầy thuốc trong thôn tới kiểm tra.
Thầy thuốc tên là Uông Tú Tú, là nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn, chưa từng học qua trường lớp bài bản, cũng chưa từng học y, chỉ là được huấn luyện cơ bản, cho nên hiểu được không nhiều lắm, thỉnh thoảng xem miệng vết thương đơn giản, xem chút bệnh vặt nhỏ thôi.
Lúc cô ta kiểm tra cho Khương Chỉ Oánh, dùng tay ấn lên vết bầm trên bụng Khương Chỉ Oánh, thế mà bàn tay không biết nặng nhẹ, đau đến mức khiến Khương Chỉ Oánh khóc tại chỗ.
Đương nhiên là cô đang giả vờ rồi. Khương Chỉ Oánh có chút tức giận, bà thím Uông Tú Tú này xuống tay cũng quá nặng, nhất định là đang trả đũa.
Cô nhớ rõ, trong sách Uông Tú Tú cũng thích Khương Thế Huân, hơn nữa cô ta và Tiết Băng Thanh là chị em tốt. Không ngờ người phụ nữ này dám hạ độc thủ trước mặt nhiều người như vậy, thật là to gan.
Uông Tú Tú hoảng sợ. Từ trước đến nay cô ta vẫn luôn không thích đứa con gái này của Khương Thế Huân, cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng ghét, hơn nữa còn là Đường Ngọc Lan sinh ra, cô ta càng không thích.
Cho nên lúc ấn xuống, hơi dùng một chút lực. Nhưng cô ta cũng không ấn mạnh lắm mà, có bao nhiêu đau chứ? Phản ứng của con nhóc này cũng quá lớn rồi.
Cũng không phải đậu hủ, đè một chút thì hỏng sao, có đến mức này không?
Ngay lúc Uông Tú Tú đang oán thầm trong lòng, Đường Ngọc Lan tức giân đoạt Khương Chỉ Oánh qua, cẩn thận bảo hộ ở trong ngực, nổi giận đùng đùng trừng Uông Tú Tú: “Đồng chí Uông, cô rốt cuộc là kiểm tra hay là hại người vậy, Châu Châu nhà tôi sắp bị cô hại chết rồi.”
Uông Tú Tú vốn đang bất mãn, nghe vậy liền ném nồi: “Nhiều người nhìn như vậy, tôi đã làm cái gì? Rõ ràng con gái của cô quá yếu ớt, tôi chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút mà nó đã vừa khóc vừa nháo, ngay cả thiên ki tiểu thư nhà tư bản cũng không yếu bằng nó.”
Lời này quá độc!
Loại thời điểm này nói Khương Chỉ Oánh so với thiên kim nhà tư bản yếu hơn, đây là có tâm tư ác độc gì?
Tuy nói những năm gần đây không giống mấy năm trước huyên náo lớn, nhưng quốc gia vẫn luôn tôn sùng gian khổ mộc mạc, kiên quyết đả kích tư bản chủ nghĩa.
Lời này của Uông Tú Tú, quả thực là muốn đem Khương Chỉ Oánh đẩy vào hố lửa.
Huống chi, Khương Chỉ Oánh mới bao lớn? Con bé có thể biết cái gì? Muốn chụp cái mũ thiên kim tiểu thư nhà tư bản lên ngươif, Khương Thế Huân và mọi người Đường gia cũng chạy không thoát.
Đường Hưng Hoa là đại đội trưởng, rất rõ ràng bên trong có ẩn ý không tốt, cho nên nhanh chóng phản bác: “Đồng chí Uông và thiên kim tiểu thư nhà tư bản rất quen thuộc sao? Biết rõ ràng như vậy?
Còn nữa, Châu Châu mới chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi. Con bé đã bị thương thành như thế rồi, cô còn liều mạng ấn mạnh miệng vết thương, con bé bị đau, cô còn muốn con bé chịu đựng không được phép khóc sao?
Đồng chí Uông, hành vi này của cô nói nghiêm trọng chính là ngược đãi. Cô đã bao lớn rồi, ngang nhiên dám làm trò ngược đãi trẻ em trước mặt nhiều người như vậy.”