Chỉ thấy Khương Chỉ Oánh đứng ở trên giường Phùng Bảo Chi, tay phải giơ lên cao, ngón trỏ móc lấy một sợi dây tơ hồng mới tinh, phía dưới treo một mặt dây chuyền ngọc màu trắng hình hoa sen.
Bởi vì tìm được nên kích động, mặt dây chuyền còn đang không ngừng lắc lư.
Nhưng cũng không gây trở ngại người Đường gia và Khương Thế Huân nhận ra nó đúng là mặt dây chuyền Khương Chỉ Oánh đeo từ nhỏ.
Bởi vì đồ vật đã đeo một thời gian dài, ban đầu dây tơ hồng tươi đẹp đã biến thành màu đỏ nhạt, bất kể là Khương Thế Huân hay người Đường gia, đều nhớ rõ rành mạch.
Nhưng mà bây giờ, dây tơ hồng xâu vào mặt dây chuyền có màu sắc rất bắt mắt, rõ ràng là đổi cái mới.
Càng quan trọng hơn là, mặt dây chuyền này là do Khương Chỉ Oánh tìm được từ trên giường Phùng Bảo Chi. Cách đây mấy phút, Phùng Bảo Chi còn sống chết không thừa nhận mình giấu đồ.
Mắt thấy mặt dây chuyền sáng chói lọi treo trên ngón tay Khương Chỉ Oánh, sắc mặt ba người Phùng gia như nuốt phải ruồi bọ, khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi.
Khương Chỉ Oánh xem trong mắt, đắc ý ở trong lòng hừ lạnh, ngay sau đó hô to vang dội: “Ba ba nhìn xem, con tìm được rồi, giỏi không! Con đã nói chị ta giấu đi rồi, còn không chịu thừa nhận! Ba ba, chị ta gạt người!”
Khương Thế Huân nhanh chóng nhìn Phùng Bảo Chi, thấy sắc mặt cô ta khó coi, ánh mắt có chút lạnh.
Anh cũng không nhìn Phùng Bảo Chi nhiều, trực tiếp đi qua bế Khương Chỉ Oánh vào trong ngực: “Giỏi lắm, ba ba đã biết.”
Tiết Băng Thanh vừa thấy tình hình không ổn, vội nói: “Đồng chí Khương, chuyện này khẳng định có hiểu lầm gì đó.”
“Thanh niên trí thức Tiết, mặt dây chuyền là ở trong nhà các người tìm ra.
Thứ này tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đó là lễ vật của ông nội Châu Châu cho con bé trong tiệc đầy tháng, từ nhỏ đã đeo bên người, là một phần tâm ý của người lớn.
Còn nữa, Châu Châu bị Phùng Anh Tuấn đá xuống sông, suýt chút nữa không còn mạng. Cô đã học qua trung học rồi, hẳn là biết chuyện này lớn bao nhiêu.
Phùng Anh Tuấn là cố ý đả thương người khác, nếu không phải Châu Châu vận khí tốt được người khác cứu lên, hiện tại đã không còn.
Tôi đã nhờ người báo án, bên trong có hiểu lầm hay không, cô có thể cùng công an giải thích.”
Trong lòng Khương Thế Huân cười lạnh, con gái bảo bối của anh xảy ra chuyện lớn như vậy, suýt nữa mất mạng, sao có thể dễ dàng buông tha Phùng Nhị Cẩu?
Huống chi, mặt dây chuyền của Châu Châu là đồ gia truyền của Khương gia, từ dương chi bạch ngọc điêu khắc thành.
Chỉ là hiện giờ tình thế khẩn trương, thứ này trở nên không thể nào đáng giá, anh cũng sợ phiền toái, mới cố ý nói không đáng tiền.
Tiết Băng Thanh vừa nghe báo án, lại lần nữa thay đổi sắc mặt, há mồm muốn cầu tình.
Phùng Nhị Cẩu càng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không phục hét lên: “Họ Khương kia, không phải chứ? Tôi không có làm gì hết, còn không phải chỉ cướp đùi gà thôi sao? Cùng lắm thì bồi thường cho anh là được.”
Người Phùng gia nghe được tin tức chạy về. Biết được Khương Thế Huân nhờ người báo án, mẹ của Phùng Nhị Cẩu là Lý Hà Hoa liền bắt đầu gân cổ lên gào.
Kết quả mới vừa gào hai tiếng, công an đã tới rồi. Có hai người, là Đường Hưng Hoa dẫn lại đây, hai vị công an trên đường đã cùng Đường Hưng Hoa hỏi thăm rõ ràng.
Thời điểm đến Phùng gia, không ít người đang xem náo nhiệt. Đường Hưng Hoa hô lớn vài tiếng, kêu mọi người nhường đường, để tiện mang công an đi vào.
Vốn dĩ Lý Hà Hoa gào lên rất lớn tiếng, nhìn đồng phục nghiêm trang của công an, sợ tới mức câm như hến, khẩn trương tránh ở sau lưng Phùng Vĩnh Kim.
Phùng Vĩnh Kim chỉ phải căng da đầu tiếp đón: “Đồng chí công an, các cậu tới đây có việc gì không?”
Đường Hưng Hoa chủ động nói: “Là tôi báo án, Phùng Nhị Cẩu nhà các người cố ý đá một đứa trẻ 4 tuổi xuống sông còn mặc kệ, làm hại đứa trẻ xém chết đuối, bị nghi ngờ có liên quan đến mưu sát, cần phải nghiêm túc phạt nặng!”