Mắt thấy Khương Chỉ Oánh làm phòng của cô ta càng ngày càng bừa bộn, Phùng Bảo Chi hoàn toàn nhịn không nổi nữa: “Em tìm đủ rồi, không có gì cả!”
Khương Chỉ Oánh sợ tới mức run lập cập, xoay người vẻ mặt vô tội nhìn cô ta: “Em…… em còn chưa tìm xong.”
Khuôn mặt nhỏ của Phùng Bảo Chi âm trầm, giọng điệu không kiên nhẫn: “Vậy em còn muốn tìm bao lâu?”
Tuy rằng cô ta tâm muốn lấy lòng Khương Thế Huân, nhưng từ trước đến nay tính tình cô ta nóng nảy, ghét nhất người khác chạm vào đồ của mình.
Nhẫn nhịn đến bây giờ, đã là cực hạn của cô ta rồi. Khương Chỉ Oánh đáng thương cắn môi nhỏ: “Em …… Em muốn tìm tiếp.”
Tiết Băng Thanh nhìn thấy hết thảy, trong lòng thầm kêu không tốt.
Vốn dĩ Khương Chỉ Oánh khiến cho phòng của Phùng Bảo Chi lộn xộn, việc này là con bé đuối lý.
Nhưng lúc này Phùng Bảo Chi nổi giận, Khương Chỉ Oánh lại một bộ dáng ủy khuất, tình thế lập tức liền thay đổi
Trở thành bộn họ đuối lý. Con nhóc Khương gia này…… Rốt cuộc là ai dạy nó. Rõ ràng ngày thường vẫn luôn có dáng vẻ tiểu bá vương, như thế nào đột nhiên đổi tính?
Chẳng lẽ là bị Phùng Anh Tuấn dọa cho sợ hãi, còn chưa có bình tĩnh lại? Việc này hình như cũng hợp lí.
Bị cướp đùi gà và mặt dây chuyền, còn bị đá xuống nước xém chết đuối, nếu là người lớn có thể còn bị dọa chết khϊếp, huống chi là một đứa con nít 4 tuổi.
Chỉ là, nếu con nhóc này luôn như vậy, đối với bọn họ không có lợi.
Tiết Băng Thanh vừa thấy tình huống không ổn, vội vàng giữ chặt Phùng Bảo Chi, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi: “Bảo Chi đừng như vậy, Châu Châu vừa mới bị kinh hách, con nhường cho con bé một chút đi.”
Phùng Bảo Chi lúc này cũng bình tĩnh lại, liền khéo léo nói: “Vâng, con không trách em Châu Châu, chính là sợ em ấy không cẩn thận bị ngã thôi.”
Sau đó quay qua Khương Chỉ Oánh nói, “Châu Châu, nếu không thì chị giúp em tìm nhé.”
Trong lòng Khương Chỉ Oánh âm thầm trợn trắng mắt, con gái trà xanh quả nhiên là kỹ nữ tâm cơ.
Nói cái gì mà nhường nhịn cô, còn không phải là ám chỉ cô không hiểu chuyện sao, cô yêu cầu Phùng Bảo Chi nhường nhịn sao?
Nghĩ người khác ngốc à! Cô mới không cần để cho đôi mẹ con tâm cơ này có cơ hội biểu hiện.
Dù sao cũng đã xả giận giúp nguyên chủ một phần nhỏ rồi, không cần lại diễn tiếp nữa.
“Không cần chị giúp em! Em muốn tự tìm!”
Khương Chỉ Oánh giận dỗi cự tuyệt, nhanh nhẹn bò lên giường Phùng Bảo Chi, lật chăn rồi đệm giường ra.
Phùng Bảo Chi thấy thế, nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Châu Châu! Em đừng làm loạn giường của chị.”
Cô ta vọt lên, muốn kéo Khương Chỉ Oánh xuống. Kết quả bị ba anh em Đường gia chặn lại.
Đứa lớn nhất Đường Gia Mộc chiều cao lớn nhất, ngăn trước mặt Phùng Bảo Chi tựa như bức tường: “Nhóc muốn làm gì? Đã nói để Châu Châu tìm rồi cơ mà.”
Đường Gia Lâm nói chuyện càng độc hơn: “Khẳng định là có tật giật mình!”
Đường Gia Sâm nhỏ tuổi nhất, cũng không hề khách khí, trực tiếp đẩy Phùng Bảo Chi ra: “Tránh xa một chút đi, Châu Châu đều bị chị dọa rồi! đấy.”
Phùng Bảo Chi hung hăng cắn chặt răng, đột nhiên thét chói tai ngã xuống mặt đất: “A!”
Sau đó liền bắt đầu khóc lóc: “Mẹ ơi con đau quá, chú Khương, bọn họ bắt nạt cháu.”
Tiết Băng Thanh lo lắng, vội vàng tiến tới, kinh hoảng kêu lên: “Bảo Chi! Bảo Chi con đau ở chỗ nào? Mau nói cho mẹ biết.”
Nói xong nước mắt liền chảy xuống, khóc như lê hoa đái vũ*, đáng thương biết bao. (* miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
Đường Gia Sâm trực tiếp trợn tròn mắt: “Tôi…… Tôi chỉ đυ.ng nhẹ thôi mà.”
Phùng Bảo Chi cảm thấy ủy khuất: “Mẹ, con đau quá.”
Ai ngờ vừa dứt lời, Khương Chỉ Oánh đột nhiên cũng kêu lên: “Con tìm được rồi!”
Phùng Bảo Chi đang khóc lóc: “!!!”
Tiết Băng Thanh chuẩn bị tính toán hỏi tội đối phương: “!!!”
Phùng Nhị Cẩu đang muốn phát hỏa: “!!!”
Ba người đồng thời thay đổi sắc mặt, không hẹn mà cùng nhìn về phía Khương Chỉ Oánh.