Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 80: Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Chương 3: Trở thành con gái của Đại phòng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lòng Ninh Chi kích động, nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, cô bé nắm lấy bàn tay thô ráp của người phụ nữ, hơi thu sức: “Cảm ơn bác đã nhận nuôi con, bác yên tâm đi con không phải là sao chổi, cũng sẽ không hại Đại phòng các bác đâu, nếu như thật sự có một ngày như vậy thì không cần các bác đuổi, con sẽ tự đi.”

Việc đã đến nước này cũng giống như ván đã đóng thành thuyền, Ninh Chi sẽ chuẩn bị ở lại thế giới mà không hiểu sao cô đã lưu lạc tới này, dĩ nhiên cần phải làm cho người mẹ nuôi trước mặt an tâm đã.

Thật ra Ninh Tứ Nha cũng giống cô, đều là người thân mang vận may.

Người đối tốt với bọn họ có thể sẽ được gặp may liên tục, người đối xử không tốt với bọn họ thì sẽ gặp phải báo ứng giống như rơi vào phản phệ.

Giống Đại phòng vậy, tháng ngày sau này nhất định có thể sẽ trở nên rực rỡ!

Về phần Nhị phòng… Nói tới cũng lạ, hai vợ chồng đã chết kia không làm chuyện ác độc gì với Tứ Nha, theo lý mà nói thì hẳn là sẽ không nên có kết cục thảm như vậy mới phải.

Có điều lúc hai vợ chồng này còn sống vẫn luôn thì thầm bí mật gì đó.

Nghĩ đến đây rất có thể còn có ẩn tình mà không muốn cho ai biết.

Ninh Chi không khỏi nhíu mày, lại không có cách nào từ trong trí nhớ của Tứ Nha tra ra được một chân tướng.

Biểu cảm này rơi vào trong mắt Vân thị, còn tưởng rằng cô bé là đang lo lắng bị ghét bỏ, trong lòng chị không khỏi mềm đi: “Con bé này, nói cái gì vậy chứ, mẹ tin tưởng con nhất định không phải là sao chổi, con cứ yên tâm mà ở lại Đại phòng đi, sau này mẹ sẽ coi con thành con gái ruột của mình! Cho nên không được nói như vậy nữa biết chưa!”

Hai mắt Vân thị đẫm lệ kéo cô bé vào trong lòng, chân tình mà nói.

Thật ra chị vẫn luôn muốn có một đứa con gái, đáng tiếc lại không thể mang thai, bởi vậy ước mong có con gái này cũng đã hoàn toàn sụp đổ.

Bây giờ, cuối cùng cũng được như mong ước, vui mừng còn không kịp nói gì đến ghét bỏ cô bé.

Ninh Chi nhìn người phụ nữ trước mắt, ngũ quan của chị mộc mạc thanh tú, lại vì hàng năm làm ruộng khiến cho làn da thô ráp xám xịt.

Nhưng ánh mắt thì lại dịu dàng như nước, giống như gió xuân tháng tư ấm áp, bao lấy quanh Ninh Chi.

Trong lòng Ninh Chi dậy sóng, cổ họng nghẹn lại.

Ở triều Đại Vận sau khi mẹ ruột sinh cô ra thì không cần cô nữa, đời này cô cũng chưa từng gặp mẹ ruột của mình, ngay cả nằm mơ cũng muốn có mẹ.

Mong ước này lại sẽ được thực hiện, Ninh Chi vô cùng tham lam mà vùi ở trong lòng của chị.

“Mẹ…”

Cô bé con nhẹ nhàng mềm mại mà gọi chị, từ tận đáy lòng chị đã đón nhận cô bé.

Trong lòng Vân thị ngọt ngào như có đường đang hòa tan, ôm cô bé hôn rồi lại hôn: “Mẹ ở đây, mẹ ở đây, về sau bác gái chính là mẹ ruột của con!”

Đôi tay ấm áp từ ái kia, thương yêu mà vuốt ve đầu tóc khô cứng của cô bé con, xoa tới xoa lui, mang theo sự vui sướиɠ nồng đậm.

Chị lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giờ cũng không còn sớm, đợi lát nữa chắc là cha với anh cả của con sẽ từ đội sản xuất về, nếu mà biết con sẽ được nhà mình nuôi, cũng không biết bọn họ sẽ vui mừng bao nhiêu!”

Trên mặt người phụ nữ mang theo ý cười, giống như đã tưởng tượng ra được cảnh tượng kia rồi.

Hai cha con này bình thường cũng rất thương Tứ Nha, nhất là thằng nhóc nhà chị, thường hay đào trứng chim cho cô bé, luôn ồn ào muốn để cho Tứ Nha tới nhà bọn họ.

Ninh Chi ngoan ngoãn gật đầu, chờ mong gặp mặt với bọn họ.

Về phần đội sản xuất, là một loại hình thức tổ chức trong nền kinh tế nông nghiệp của nơi này, đơn giản mà nói thì chính là cả cộng động trong thôn cùng lao động, sau khi giao xong thuế lương sẽ chia lương thực theo mức lao động.

Mỗi thôn là một đại đội sản xuất, trong đại đội lại chia ra rất nhiều tiểu đội, bên trên còn có công xã quản lý.

Màn đêm buông xuống là lúc, Ninh Chi cuối cùng cũng gặp được cha và anh cả của cô đời này.

Bọn họ đặt đồ làm nông trong tay xuống trước, lại vỗ vỗ bùn trên người rồi mới vào trong nhà.

Người lớn chừng ba mươi tuổi, đứa nhỏ thì bảy tuổi, khuôn mặt như khắc ra từ một khuôn, đồng đều mà đứng ở đó, có loại cảm giác quen thuộc như bị phạt đứng.
« Chương TrướcChương Tiếp »