Chương 7

Trong lúc Trương Huệ Lan đang đau buồn trong những chuyện của kiếp trước, thì lúc này bà nội cũng từ bên ngoài đồng trở về, bà nội cả người ướt đẫm, mang theo cái cuốc chạy vào trong nhà.

“Huệ Lan, con đi đâu mới về vậy?”

“Mẹ kêu con đi chăn dê.” Trương Huệ Lan vội vàng giải thích với bà nội.

“Con còn chưa khỏi bệnh, mẹ của con lại bắt con đi chăn dê. Mau đi thay quần, con bị cảm lạnh liền phiền phức.”

Bà nội buông xuống cái cuốc, lôi kéo đôi tay của Trương Huệ Lan đi trong phòng thay quần áo, dùng khăn lông khô lau đầu tóc ướt nhẹp của nàng.

Trương Huệ Lan biết bà nội của nàng rất thương nàng, nhìn khung cảnh này trước mặt khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ cười nói: “Bà nội, tóc của bà nội cũng ướt rồi, để cho con lau khô giúp bà nội.”

Trương Huệ Lan đem bà nội kéo lại gần mình, nhẹ nhàng nhẹ nhàng lau đi đầu tóc của bà nội, bà nội chỉ mới hơn 50 một chút, mà đầu tóc đã bạc rồi, tuy rằng rất ít, nhưng cũng đã có dấu hiệu của tuổi già.

Từ khi Trương Huệ Lan hôn mê tỉnh lại đến nay, bà nội liền cảm thấy Trương Huệ Lan ngày trước chỉ biết vâng vâng dạ dạ cùng với bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.

Trương Huệ Lan trở nên vui vẻ hơn hay cười hơn, cũng cùng với nàng thường xuyên trò chuyện nhiều hơn, đối với nàng không còn ác cảm như trước.

Tuy rằng nói Trương Huệ Lan là một tay nàng nuôi lớn, nhưng nàng cảm giác được Trương Huệ Lan lúc trước đối với nàng không quá thân thiết, thậm chí là còn có ác cảm.

Kỳ thật nàng cũng biết, Trương Huệ Lan sở dĩ đối nàng như vậy, là do Tống Xuân Mai xúi giục mà thành, lúc trước nàng nhặt được Trương Huệ Lan ở bên ngoài mang về nhà nuôi nấng, nhưng mà bởi vì con dâu của nàng rất nhiều năm không thể sinh con, cho nên mới giao cho Tống Xuân Mai nuôi nấng mấy năm.

Nàng còn tưởng rằng sau khi giao cho con dâu cùng con trai nuôi nấng, thì Trương Huệ Lan sẽ sống tốt hơn, đối với Trương Huệ Lan càng yêu thương hơn, khiến cho nàng sau này về già còn có người ở bên cạnh tối lửa tắt đèn.

Nhưng nàng không nghĩ tới, nàng ý tốt lại đắc tội con dâu, khiến cho Tống Xuân Mai ghét nàng, ghét lây luôn Trương Huệ Lan.

Tống Xuân Mai cho rằng nàng là ghét bỏ Tống Xuân Mai không thể sinh con, cố ý đem Trương Huệ Lan tới ứng phó nàng.

Tuy rằng Tống Xuân Mai đã đáp ứng đem Trương Huệ Lan nuôi nấng, nhưng thật ra từ nhỏ vẫn là nàng chăm sóc cho Trương Huệ Lan.

Tống Xuân Mai tuy rằng đối với Trương Huệ Lan không yêu, không thích, nhưng mà Tống Xuân Mai lúc đầu đối xử Trương Huệ Lan vẫn là rất tốt.

Nhưng thời gian trôi qua 5 năm, Tống Xuân Mai thế nhưng lại mang thai, sinh ra một đứa con trai.

Người trong nhà đều kích động một phen, vui mừng khôn siết, cảm thấy có con trai thật tốt rồi.

Nàng không nghĩ tới con trai của nàng lại cảm thấy Trương Huệ Lan là phúc khí của nhà hắn, Tống Xuân Mai mang thai, sinh ra con trai đều là phúc khí do Trương Huệ Lan mang đến, mà nàng cũng là như vậy, cảm thấy Trương Huệ Lan là phúc tinh của gia đình nàng.

Nàng từ sâu tận bên trong đáy lòng của mình cực kỳ yêu thích đứa cháu gái này, xem con bé như là cháu ruột của nàng.

Mãi cho đến đến khi con trai của nàng cảm thấy Trương Huệ Lan nuôi tốn cơm tốn gạo, nói rằng nàng cháu trai không yêu thương, lại đi yêu thương người ngoài, khiến cho nàng cảm thấy có chút hụt hẫn.

Con trai ở trước mặt nàng nói những chuyện đó với nàng, khiến cho nàng tức giận cực kỳ, nhưng đều là người một nhà, nàng tuy rằng tức giận, nhưng vẫn chịu đựng không nói ra ngoài.

Để cho nàng không chấp nhận được là Tống Xuân Mai thái độ đối với Trương Huệ Lan thay đổi chóng mặt, sau khi có Tiểu Quân, Tống Xuân Mai đối với Trương Huệ Lan càng thêm hà khắc, hoàn toàn liền đem Trương Huệ Lan biến thành một người giúp việc, trở thành nô ɭệ.

Trương Huệ Lan lúc còn chưa cao bằng cái bếp liền đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Trương Huệ Lan tuổi còn nhỏ mỗi ngày sáng sớm liền đã phải thức dậy làm cơm sáng, sau đó mới đi học.

Tan học trở về nàng còn đi chăn dê, cắt cỏ cho heo, quét sân, giặc hết tất cả quần áo.

Tống Xuân Mai đem tất cả mọi việc trong nhà đều giao Trương Huệ Lan làm hết, khiến cho Trương Huệ Lan sống cùng Tống Xuân Mai cực khổ vô cùng.