Lão thái gia tên Hạ Trí Hoàn, năm nay đã 82 tuổi.
Vì con cháu có thể hầu hạ dưới gối, người nhà họ Hạ mặc dù đều ở nhà riêng, nhưng ở một gian trong đại trạch, cách nhau cũng không xa.
Như vậy vừa bảo đảm mọi người có không gian sinh hoạt tiêng, mà giúp đỡ qua lại cũng thuận tiện.
Đẩy xe lăn chính là đứa con trai thứ hai của ông, Hạ Mặc, mà một quản gia bác Lưu, hai tên cận vệ.
Trước khi cha con Hạ Phác Đình xảy ra chuyện, công việc bên ngoài của nhà họ Hạ là do cha con họ xử lý, công việc nội bộ do quản gia bác Lưu chấp chưởng, hai vị phu nhân chỉ phụ trách chăm sóc con cái riêng của mình, không nhúng tay vào việc nhà.
Không nói đến người bình thường, Hạ Phác Đình thuở nhỏ thông minh, tốt nghiệp danh giáo, càng thêm trên phương diện làm ăn có thủ đoạn, hiểu kinh doanh, từ khi anh gia nhập công ty, giá trị cổ phiếu trên thị trường trở mình ba phen, anh là trưởng tôn mà lão thái gia kiêu ngạo nhất ở trong lòng.
Dám trù anh chết, không muốn sống nữa hả!
A mỗ bị dọa hồn phi phách tán, nói lắp ba lắp bắp: "Lão thái gia. . . Tôi, phu nhân, cứu tôi. . ."
Lão thái gia chỉ nhìn quản gia một chút, liền bảo con trai thứ hai đẩy mình vào nhà.
A mỗ còn muốn cầu phu nhân bảo vệ mình, há biết hôm nay chấn động ở nhà họ Hạ có thể nói là tai ương trong ổ phúc, bằng không lão thái gia cũng sẽ không kéo lấy thân bệnh tự mình đến nhà, vào phòng cưới của cháu trai nghị sự vào buổi sáng thế này.
Hai ngày nay ông tự mình chủ sự, mới đè vụ án bắt cóc xuống, sự tình cũng chỉ có mấy người trong cuộc biết, nhưng vợ con trai cả lại quá vô dụng, đem kể cho hạ nhân nghe chuyện quan trọng thế này?
Chẳng những a mỗ, ngay cả đại phu nhân Hứa Uyển Tâm cũng phải bị khống chế lại.
Mắt thấy vệ sĩ kéo A Mỗ đi, lại tới bắt cổ tay của mình, Hứa Uyển Tâm quýnh lên: "Bố, bố!"
Còn nói: "Bố, cha Phác Đình bệnh nặng, Phác Đình không biết chịu khổ ở nơi nào, ngài sai người bắt con làm gì!"
Bởi vì vệ sĩ không động vào Tô Lâm Lang, bà ta cũng biết Tô Lâm Lang ở trước mặt lão thái gia có mặt mũi bạn cũ, vội vàng gọi cô: "Lâm Lang nhanh giúp đỡ mẹ, van cầu ông nội con, chúng ta còn phải cùng nhau thương lượng cứu người nữa. . . Ưʍ. . ."
Hiện trường đột nhiên ồn ào, nhưng theo động tác vệ sĩ bịt miệng Hứa Uyển Tâm, ôm Hạ Băng Nhạn đi, lại nhất thời im ắng không tiếng động.
Tô Lâm Lang cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì dựa vào kinh nghiệm của cô, A Mỗ xui khiến mẹ chồng đưa cô đi, chính là cố ý tại đẩy cô về hướng "đồng bọn của bọn cướp". Một người mang vấn đề rất lớn, phải nên lập tức khống chế lại.
Mà Hứa Uyển Tâm nhu nhược không chủ kiến thì là một người sẽ chỉ thêm phiền.
Vụ án bắt cóc vốn đã bị giấu xuống, nhưng bởi vì bà ta quá nóng vội, liên lạc hãng cầm đồ bán châu báu mà lộ ra tung tích, cứ thế truyền thông ngửi được phong thanh, rất nhiều phóng viên 24 giờ theo dõi nhất cử nhất động của người nhà họ Hạ, đài truyền hình Toàn Thiên Hậu phát ra hành trình của người nhà họ Hạ, gián tiếp cung cấp thông tin cho bọn cướp, khiến cho việc nghĩ cách cứu viện cũng trở nên vô cùng gian nan.
Tiền riêng của bà ta cũng đều bị người thừa dịp nhà họ Hạ hỗn loạn cuỗm đi sạch sành sanh.
Phải nói sau khi Hạ Phác Đình bị bắt cóc chậm chạp không cứu được, không thể không có liên quan đến sự hồ đồ của Hứa Uyển Tâm.
. . .
Hiện trường bỗng nhiên yên tĩnh, Tô Lâm Lang mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đứng ngay trong sân nhà.
Một hồi lâu sau, Hạ nhị gia Hạ Mặc ra ngoài.
Lão thái gia chỉ có hai người con trai, Hạ Mặc cùng Hạ Chương, Hạ Chương là cha chồng Tô Lâm Lang, Hạ Mặc là chú hai của cô.
Trên người ông ta mặc dù ăn mặc quần áo đắt đỏ, nhưng có chút xốc nổi, lại thấy chiếc đồng hồ Rolex màu vàng sáng long lanh trên cổ tay ông ta, đại lão có mắt nhìn người như Tô Lâm Lang liền đoán được, người này không có năng lực gì.
Nhưng mà dù sao cũng là con trai thứ trong nhà giàu nhất, cả nhà anh cả xảy ra chuyện, liền đến phiên ông ta chủ trì đại cục.
Trong nguyên thư, chính là khi ông ta cứu người, Hạ Phác Đình bị cướp bắt cóc, tra tấn thành tàn phế, còn là tự mình trốn thoát.