Chương 3

Có thể nói mặc dù anh xuất thân hào môn, nhưng là người rất có tình yêu thương, có lòng trách nhiệm với xã hội.

Anh bị trói, về tình về lý cô đều băn khoăn, làm sao có thể thừa dịp rối loạn cuỗm tiền bỏ chạy được.

Đây cũng quá không bình thường?

Nhưng mà trong trí nhớ chính là như thế, cô cũng chỉ có thể đọc tiếp.

Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu thì ai chạy phần người đó.

Tô Lâm Lang cuỗm tiền lẩn trốn rất tốt nói rõ cái gì gọi là vong ân phụ nghĩa, còn có người hoài nghi cô là đồng bọn với bọn cướp, Hạ Phác Đình cũng là bởi vì cô mới bị bắt cóc.

Mà sau khi cô bỏ chạy không lâu, Hạ Phác Đình vậy mà một mình chạy ra khỏi ổ cướp, về, nhà,!

Không sai, Hạ đại thiếu gia thoi thóp cuối cùng cũng trốn thoát khỏi ổ cướp.

Anh bị thương nặng, hai chân đều tàn phế, hai mắt gần như bị mù, nhưng sau khi về nhà ngăn cơn sóng dữ, lại vực nhà họ Hạ gần như đã phá sản trở về vị trí danh giá nhà giàu nhất.

Anh mặc dù ngồi lên xe lăn, nhưng kinh thương có phương pháp, vào những năm tám mươi liều lĩnh đi ngang, khởi công xây dựng nhà máy, sửa cầu trải đường, chẳng những kiếm một khoản tiền khổng lồ, còn tạo phúc cho bách tính một phương, là kỳ tài giới kinh doanh người người kính trọng.

Lại về sau, bởi vì vụ án bắt cóc đả thương căn bản, anh mất sớm khi còn trẻ, nhà họ Hạ cuối cùng cũng phá sản kết thúc.

Nhưng bản thân anh lại là một truyền kỳ bất hủ trong lịch sử Hương Cảng.

Mà Tô Lâm Lang, là bởi vì cuỗm tiền bỏ trốn, cuối cùng bị cảnh sát nhận định là đồng bọn của bọn cướp, lọt vào truy nã.

...

Thôi, trước tiên thay quần áo đã.



Mở ra tủ quần áo chuyên biệt, bên trong treo váy hoa rực rỡ muôn màu.

Bởi vì là con gái của ân nhân, Hạ lão thái gia thương cô, chuyên môn lựa chọn các nhãn hiệu lớn quốc tế để thêm vào tủ quần áo giúp cô, trong tủ quần áo tất cả đều là trang sức hàng hiệu.

Hạ Băng Nhạn túm kéo một chiếc váy dài điểm đầy thủy tinh màu hồng: "Chị dâu, mặc cái, cái này đi."

Tô Lâm Lang sờ sờ đầu của Tiểu Băng Nhạn, lại chọn một bộ váy màu xám bạc thanh lịch thay đổi.

Vừa thay quần áo, cô vừa suy nghĩ mình nên làm cái gì.

Cô cũng không lưu luyến tài phú của nhà giàu số một, nói trắng ra là, dựa vào năng lực của bản thân cô, cộng thêm chỉnh hợp từ nội dung trong sách, cô cũng có thể biết rõ liên quan tới bối cảnh lịch sử và tình hình phát triển kinh tế những năm tám mươi của Cảng Thành, cô một thân một mình cũng có thể sống rất tốt.

Nhưng nhất thời, bây giờ cô mà rời đi, cho dù không lấy tiền, cũng sẽ bị hoài nghi là đồng bọn của bọn cướp.

Vả lại, Hạ Phác Đình tự mình an táng cha cô, vẫn là lấy danh con rể, để một vị quân nhân già đã xuất ngũ ra đi thanh thản, không tiếc nuối, tang sự cũng tổ chức rất có thể diện.

Tô Lâm Lang cũng là người xuất thân quân nhân, chỉ dựa vào phần ân tình này, cũng hẳn nên cứu anh ra khỏi ổ cướp, sao có thể để anh bị cướp tra tấn đến vừa tàn phế vừa mù, kéo dài hơi tàn trốn trở về?

Cô một nữ thượng tướng, có thân thủ có năng lực, làm sao không biết xấu hổ hành xử như vậy?

Quyết định như vậy, Tô Lâm Lang muốn đích thân đi vào ổ cướp, cứu Hạ đại thiếu gia trở về một cách an toàn lành lặn.

Thay xong quần áo nắm tay Tiểu Băng Nhạn, cô nói: "Đi, xuống lầu tìm mẹ em đi."

Tô Lâm Lang còn chưa quen thuộc đại trạch này của nhà họ Hạ, phải dựa vào Băng Nhạn dẫn cô đi cô mới sẽ không lạc đường.

Tiểu Băng Nhạn giống như một con bướm nhỏ nhẹ nhàng quay tới quay lui ở bên trong đại trạch nhà họ Hạ, đảo mắt đến một chỗ, cách một mảnh vườn hoa, một bên khác, mẹ chồng Hứa Uyển Tâm đang nức nở, A Mỗ ở bên cạnh an ủi.