Khi cô đang học đại học thường xuyên nghỉ học lái xe dọc theo ven đường ven biển ngắm cảnh cho nên kỹ thuật lái xe cũng không tồi chút nào.
“Mấy hôm nữa ba mang con đi chọn một chiếc xe.’ Chương sư trưởng nhanh chóng bắt nhịp nói.
Ý tưởng của ông đơn giản thô bạo, Chương Dạng nên tránh đi giao thông công cộng thì tỉ lệ gặp phải phiền toái cũng sẽ giảm hẳn xuống. Tính chất công việc của ông không cho ông thời gian chăm sóc con gái cẩn thận tỉ mỉ nhưng ông vẫn muốn nỗ lực một chút.
Trong nhà không có xe riêng mà đều là bộ đội phát xe jeep quân dụng. Mua một chiếc ô tô cho Chương Dạng dùng riêng rất cần thiết.
Trước khi Chương Dạng nói từ chối Chương Năm cũng đã gật gật đầu: “Đó là ý kiến hay đó, nếu như chị không quen thuộc tình hình giao thông hiện giờ ở thủ đô thì cuối tuần em có thể dẫn chị đi dạo làm quen trước cũng được.”
Chương Dạng nghe hai người trước mặt nói qua nói lại, làm trò trước mặt chính mình quyết định xong việc mua xe mất rồi, cô có chút rối rắm, chính mình còn chưa quyết định có ở lại trong nước hay không nhưng mà khi há mồm ra lời nói lại biến thành một câu khác, “A? Trong nhà có đủ tiền không ạ?”
Khi cô ở nước ngoài tài chính rất tự do, Tạ Du Thanh rất có tài năng về đầu tư và quản lý tài sản nên trong nhà rất giàu có, cô chưa từng vì vấn đề tiền nong mà phải phát sầu cả. Nhưng hiện giờ về nước Chương Dạng rất rõ ràng tiền lương mỗi tháng của ba và em trai mình.
Cô định nói chính mình cũng có thể mua được.
Nhưng lời này còn chưa tới phiên cô nói ra Chương Năm đã nhướng mày lên, “Chị xem thường em và ba à?”
Chương Dạng: “...”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Cô không hề có ý tứ này nhưng khi bên tai vang lên tiếng ba và em trai bàn luận xem nên mua loại xe gì, cô cúi đầu, khóe miệng không nhìn được co giật.
Hình như, ở lại cũng khá tốt.
Ít nhất cô còn có gia đình.
Trong nhà còn có người quan tâm nhớ thương mình, lúc trước cô rối rắm do dự còn không phải lo lắng mười mấy năm không gặp gỡ giữa mình với em trai và ba có khoảng cách hay sao?
Trên bàn cơm Chương sư trưởng lại hỏi chuyện giữa cô và báo xã, Chương Dạng cũng không có lừa dối làm gì.
Khi cô học hành ở nước ngoài cô học chính là ngành tin tức truyền thông chuyên nghiệp, khi ở trường học cũng đã đi thực tập ở bên ngoài rồi, những chuyện như viết bản thảo tin tức gì đó này đối với cô mà nói cũng như ăn cơm hằng ngày.
“Khá tốt đó.” Chương sư trưởng mở miệng nói, ông cũng không có nghĩ tới sau khi Chương Dạng về nước chính mình lại phải ước thúc con gái, để Chương Dạng dựa theo sự an bài của mình sống xong một đời, “Cứ chọn những việc chính con thích làm, không cần phải sợ.”
Nếu dáng vẻ này của Chương sư trưởng bị người ngoài thấy nhất định sẽ khiến không ít người kinh ngạc rơi cằm. Ở trong khu tập thể này ai không biết “hung danh” của Chương Chấn Uy? Nghiêm túc uy nghiêm, cho dù là đối diện với đứa con trai Chương năm này cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt ôn nhu. Nhưng hiện giờ đối với Chương Dạng, ông cơ hồ là dùng hết toàn lực làm nụ cười trên mặt mình thoạt nhìn ôn hòa dễ thân hơn một chút.
Trong lòng Chương Dạng như bị bỏ vào một mặt trời nhỏ, cô nhấp môi cười, sau đó ngay tại giây phút này cô cũng đã quyết định, chuẩn bị “được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.”