Chương 7: Lâm Yểu (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng cô có thể trở thành người, đều là nhờ mượn cơ thể của Lâm Yểu, vậy nên cô cảm thấy mình nợ ân tình của Lâm Yểu và mẹ cô ấy.

Để báo ân, năm năm nay cô luôn rất hiếu thuận với Chu Xảo Nương, dỗ bà ấy vui vẻ, xoa dịu nỗi phiền muộn trong lòng bà ấy.

Sức khỏe của Chu Xảo Nương không tốt... Thật ra nếu xét về số mệnh, đáng lẽ Chu Xảo Nương sẽ bị bệnh qua đời sau khi nguyên thân của Lâm Yểu chết không lâu, là hoa đào tinh nhỏ cầu xin cây đào già, dùng tinh nguyên của mình duy trì mạng sống cho bà ấy suốt năm năm qua, nhưng giờ cũng đã tới cực hạn.

Trước khi Chu Xảo Nương chết, bà ấy nắm lấy tay Lâm Yểu, dặn cô đi lên thành phố tìm Lâm Kiến Minh.

Bà ấy nói với cô: "Yểu Yểu, con hãy hứa với mẹ, chờ khi mẹ qua đời, con phải đi tìm cha con ngay. Tuy gia đình cậu con đối xử với con rất tốt, nhưng đều là vì bọn họ cầm chút tiền sinh hoạt cha con gửi cho con mà thôi, con lớn lên thế này… năm đó bọn họ có thể thỏa hiệp với cha con chỉ vì ít tiền, vì tiền đồ của con cái bọn họ, vậy tương lai bọn họ cũng có thể mang con đi giao dịch giống vậy… Vì vậy, con đừng tin bọn họ, lại càng không được ở lại chỗ này."

Bọn họ cũng không xấu.

Từ nhỏ đại ca bà ấy cũng coi như tốt với bà ấy.

Nhưng ở thôn nghèo miền núi này, hôn sự của con gái có thể đối lấy một số lợi ích... cho dù Yểu Yểu có là con gái bọn họ, số phận của cô cũng chỉ vậy thôi.

Bà ấy nói: “Con đi tìm cha con đi, đó là ông ta nợ mẹ, cũng là ông ta nợ con. Nếu năm đó ông ta nói với mẹ, ông ta và vợ cũ của ông ta chỉ giả ly dị, nếu cơ hội trở về thành phố sẽ phục hôn với bà ta, mẹ sẽ không khăng khăng lấy ông ta nữa, tại sao cứ nhất quyết phải gả cho ông ta chứ?"



"Đều tại ông ta muốn sống sót, muốn có cuộc sống tốt hơn, nên mới kết hôn với mẹ. Yểu Yểu, con đi tìm ông ta... nhưng loại người như ông ta, vì mặt mũi, vì tiền đồ, nếu con cứ vậy đi tìm ông ta, có lẽ ông ta sẽ không muốn đón con trở về thành. Nhưng còn có một việc..."

Chu Xảo Nương nói tới đây chợt dừng lại.

Bà ấy nhìn khuôn mặt của Lâm Yểu, ánh mắt nhìn cô đầy hoảng hốt, giống như là thất thần vậy, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Yểu Yểu, có một việc mẹ vẫn luôn giấu con... con có còn nhớ mình có một người chú không? Ông ấy bị đưa xuống nông thôn trước cha con, ở nông trường bên cạnh chúng ta… vợ ông ấy và ông ấy cùng bị đưa xuống nông trường, lúc xuống đây ông ấy đã bị thương, không qua khỏi mùa đông năm đó đã qua đời, lúc đó vợ ông ấy đã có thai..."

"Nhưng tình trạng của bà ấy không được tốt cho lắm, nay cả khi người trong nông trường thương hại cô ấy, sau đó đều rất quan tâm đến cô ấy, nhưng kể từ khi chú Hai con ra đi, tinh thần của bà ấy cũng không còn lại bao nhiêu, mấy tháng sau khi sinh con ra, bà ấy cũng đi theo chồng… lúc đó mẹ mới sinh tiểu Nha chưa được bao lâu, Lâm Kiến Minh bế con về cho mẹ, bảo mẹ cùng nuôi con và tiểu Nha."

Lâm Yểu: ...

Cô là hoa đào tinh, trước kia bị nhốt trong cây đào già, chuyện vui vẻ nhất trong ngày là nghe người dân thôn ngồi dưới tàng cây buôn chuyện với nhau, nghe bọn họ đứng dưới tàng cây cầu nguyện, gϊếŧ thời gian vô tận của mình dựa vào những câu chuyện của bọn họ, vậy nên cô rất giỏi lắng nghe.

Nghe những lời này của Chu Xảo Nương, cô lập tức hiểu ra.

Có lẽ là bà ấy muốn nói cô cũng không phải là con gái của bà ấy và Lâm Kiến Minh.

Mà là con gái của Lâm Kiến Nghiệp, em trai Lâm Kiến Minh?