Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Tân Lan thấy sắc mặt của chồng hơi âm trầm, cứ nghĩ ông ta gặp chuyện phiền não trong công việc, nói chuyện này ra cũng là để ông ta vui.
Bình thường khi nhắc đến nhà họ Hàn, vẻ mặt của Lâm Kiến Minh đều sẽ trở nên thoải mái.
Nhưng hôm nay lại khác.
Ông ta đứng dậy khỏi ghế, nhìn về phía vợ, tuy có hơi khó nói ra, nhưng ông ta vẫn nói ra: "Tân Lan, Xảo Nương qua đời rồi, bên kia gọi điện thoại cho tôi, nói là tình hình của Lâm Yểu thật sự không tốt, muốn tôi đón Lâm Yểu về."
Triệu Tân Lan ngây người, phải mất một lúc lâu mới phản ứng được: “Xảo Nương" và "Lâm Yểu" Lâm Kiến Minh vừa nhắc tới là ai.
Vốn dĩ bà ta vừa đặt bát đồ ăn xuống, đang dọn cốc chén trên bàn, nghe thấy những lời này của chồng, bà ta chợt buông lỏng tay ra, làm rơi chiếc cốc lên mặt bàn, đập vào mặt bàn thủy tinh, phát ra tiếng "Choang", nghe cực kỳ chói tai.
Bà ta vội đưa tay ra đỡ, rồi mới quay sang nhìn về phía chồng.
Không cả giấu giếm vẻ hoảng loạn trên mặt.
Có một số việc trước khi nói ra sẽ cảm thấy rất gian nan.
Nhưng đến khi nói ra rồi lại thấy thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Kiến Minh trầm mặt, thở dài nói: "Tân Lan, tôi phải đi tới thôn Chu gia một chuyến."
Trái tim Triệu Tân Lan đập loạn nhịp, khó khăn lắm mới bình tâm lại, nghe thấy lời này của chồng, cảm xúc lại nhảy vọt lên, bà ta nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng phải lúc trước đã nói rõ rồi cơ mà, hàng tháng ông sẽ gửi tiền qua, để người nhà họ nhà họ Chu nuôi con bé đó... cho dù Chu Xảo Nương qua đời, nhưng đứa bé kia cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi, ở nông thôn cũng đã tới tuổi kết hôn, giờ đón trở về đây làm gì?"
Nói xong, bà ta mới hậu tri hậu giác nhận ra sắc mặt của Lâm Kiến Minh không được tốt cho lắm, bà ta cố ổn định lại cảm xúc, rồi mới tiếp tục nói: “Kiến Minh, đứa bé kia vẫn luôn ở nông thôn... mấy năm nay ông vẫn luôn gửi tiền sinh hoạt hàng tháng qua đó còn gì? Năm đó ông đưa tiền cho Chu Đại Hòe, đưa con trai lớn của ông ta đi lính, lại sắp xếp cho con thứ hai của ông ta làm việc ở trạm lương thực xã... ông làm bao nhiêu việc như vậy để là để bọn họ chăm sóc tốt cho đứa bé kia. Nhưng bây giờ Chu Xảo Nương vừa mất đi, bọn họ đã gọi điện thoại cho ông, nói là bọn họ không lo được nữa, muốn ông nhận lấy đứa bé kia?"
Nhận được bao nhiêu lợi ích như vậy còn ngại chưa đủ, giờ còn muốn đẩy đứa bé kia đi, bọn họ muốn đòi được nhiều lợi ích hơn hả?
Lâm Kiến Minh lại thầm thở dài, nói: "Là Lâm Yểu con bé... Chu Đại Hòe nói, sau khi mẹ Lâm Yểu qua đời, Lâm Yểu kiên trì muốn tới tìm tôi, nếu bọn họ không đồng ý, con bé sẽ tự tới trường học tìm tôi... Bọn họ cũng không thể trói nhốt con bé lại mãi được, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, hoặc là con bé thật sự tự chạy tới đây, trong trường chắc chắn sẽ truyền ra mấy tin đồn nhảm nhí... Tân Lan, hôm nay hiệu trưởng tìm tôi, nói là Phó hiệu trưởng Lưu xin nghỉ ốm, lãnh đạo nhà trường định đề bạt tôi lên làm Phó hiệu trưởng tạm thời."
Lúc này, không thể để xảy ra rắc rối nào cả.
Hơn nữa... mặc kệ ông ta có không muốn đối mặt với ký ức kia thế nào, nhưng Lâm Yểu vẫn đúng là con gái của ông ta.
Lúc ông ta rời khỏi thôn Chu gia, cô đã tám tuổi.
Muốn nói không có tình cảm gì thì thật không có khả năng.
Triệu Tân Lan lại sửng sốt khi nghe được những lời này của Lâm Kiến Minh, đầu tiên là bà tay kinh hỷ, sau đó lại càng ghét Lâm Yểu hơn... chuyện tốt vừa tới, con bé này lại cố tình cắm cây gậy thọc cứt vào.
Sắc mặt của bà ta thay đổi tới thay đổi lui, bà ta sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu, nói: "Vậy lại càng không thể đón nó trở về được!"
Lâm Kiến Minh nhìn bà ta, sắc mặt u ám không rõ.