Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bà ta trừng mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt ốm yếu nhưng thập phần nghiêm túc của cô gái nhỏ trước mặt... Cô gái này chính là lớn lên dưới cái nhìn của bà ta, bà ta đương nhiên sẽ biết nha đầu này có bao nhiêu sự mạnh mẽ, nhưng chẳng lẽ bà ta lại không thể nói lý lẽ với cô sao?
Thật đúng là... Đúng là giận đến sôi máu, nhưng lại không thể phát tiết ra bên ngoài, một bụng máu đều nôn ở trong lòng, thật sự là nghẹn thở muốn chết!
Chu Đại Hòe gọi cho Lâm Kiến Minh hai lần.
Lần đầu tiên, khi Lâm Kiến Minh nghe Chu Đại Hòe nói Lâm Yểu Yểu bị bệnh, ông ta nói Chu Đại Hòe an ủi cô, để cô an tâm mà dưỡng bệnh, chờ đến khi bệnh thuyên giảm rồi, cảm xúc cũng ổn định lại rồi, thì gọi là cho ông ta một cuộc, ông ta sẽ dành chút thời gian mà đi đến Chu gia thôn, ông ta cũng không có nói đồng ý hay không chuyện Lâm Yểu Yểu đi thành phố.
Chu Đại Hòe nghe ông ta nói xong cũng hiểu được ý muốn của ông ta, đây là muốn ông khuyên nhủ Lâm Yểu Yểu ở lại thôn.
Chu Đại Hòe thở dài, khi về đến nhà, ông nhìn thấy sắc mặt của Lâm Yểu Yểu vì bệnh mà nhợt nhạt, ông cũng không dám nói chuyện này ra với cô, chỉ bảo cô nên nghỉ ngơi cho tốt, sau khi cô bớt bệnh rồi ông sẽ gọi điện cho ba cô, ba cô sẽ nhanh chóng mà đến đây thăm cô.
Nhưng Lâm Yểu Yểu lại rất nhạy bén...Đều này được cô luyện ra khi bản thân còn là một cây đào nghe mọi người đứng dưới gốc cây mà nói chuyện, nghe suốt vài thập niên dĩ nhiên là thành thạo.
Cho nên khi cô nhìn thần thái cùng như giọng điệu của Chu Đại Hòe liền có thể đoán được thái độ thật sự của Lâm Kiến Minh.
Đến khi bệnh cô cũng tốt lên thì cũng đã qua một tuần, Chu Đại Hòe lần nữa đi lên trấn gọi điện cho Lâm Kiến Minh, cô cũng đi cùng, muốn bản thân mình nói với Lâm Kiến Minh vài câu.
Chu Đại Hòe biết nha đầu là một kẻ bướng bỉnh, bây giờ ông cũng không định cãi cọ cùng cô, liền cứ vậy mà tùy cô.
Sau khi Lâm Kiến Minh bắt máy, Chu Đại Hòe cùng ông ta nói hai câu, hỏi tình hình của Lâm Yểu Yểu như thế nào rồi, sau đó cẩn thận mà nói: “Kiến Minh, bệnh của Yểu Yểu đã tốt lên, hôm nay nó cũng đến đây, nói là muốn cùng ông nói mấy câu.”
Lâm Kiến Minh nhíu nhíu mày.
Ông ta chưa chuẩn bị tốt tâm lý cùng một đứa con gái bị ông ta ném ở thôn trang tám năm, nói chuyện thông qua điện thoại...Ông ta nhớ rất rõ đứa con gái này của ông ta có chút ngốc, vậy cách cái điện thoại này thì ông ta cùng nó có thể nói cái gì đây chứ?
Khi ông ta còn chưa thể hiện sự bực bội của bản thân, đầu dây điện thoại bên kia đã truyền đến âm thanh mềm mềm: “Thầy giáo Lâm.”
Giọng điệu đặc sệt miền quê, nhưng âm thanh rõ ràng mềm mại, không có chút gì giống như năm đó giọng điệu khó chịu cùng sự bài xích rõ ràng với Lâm Kiến Minh.
Giọng điệu mà cô gọi ông ta là Thầy giáo Lâm.
Lâm Kiến Minh ngạc nhiên, thần kinh lúc đầu nghe nói sẽ cùng cô nói chuyện còn căng ra bây giờ đã thả lỏng hơn rồi.
“Yểu Yểu.” Ông ta nói.
“Thầy giáo Lâm.” Tâm trạng có Lâm Yểu Yểu vô cùng bình tĩnh mà đáp lại.
Cô cũng không giống như những con người kia, làm bộ hàn huyên vài câu, khi cô cầm điện thoại lên liền không có bất kỳ e ngại gì mà nói thẳng vào vấn đề: “Thầy giáo Lâm, mẹ con trước khi mất đã nói với con, năm đó bà nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, một là con của chú hai, một là con do chính bà sinh ra, hai đứa nhỏ chỉ kém nhau ba tháng, bởi vì con của chú hai khi mới sinh là sinh non, vừa gầy vừa nhỏ, hai đứa nhỏ vì vậy mà nhìn cũng không khác nhau lắm, sau đó có một đứa trẻ chết non. Bà nói người bị chết non kia là con của chú hai.”
Lâm Kiến Minh:...Cái gì, có ý gì?