Mấy đời đầu bếp đơn truyền như Mạnh Đình Tùng, thật ra rất kiêng kị nấu cơm trước mặt người ngoài.
Nhưng Mạnh Đình Tùng vốn định nhận Tô Tú Tú làm em gái, cũng không coi cô là người ngoài. Hơn nữa, anh cũng có tâm chỉ điểm chút trù nghệ của cô, cho nên cũng không nói gì, tùy ý cô đi theo vào phòng bếp.
Nhưng trong mắt Dung Ngũ gia, việc này lộ ra vài phần cổ quái.
Mạnh Đình Tùng đã cho phép cô nhóc kia vào phòng bếp. Nói như vậy, cô cũng tính là người của Mạnh gia sao?
Đợi đến khi trở lại trong phòng, đóng cửa lại, Dung Ngũ gia không nhịn được nói thầm với lão bà: "Em nói xem, Tiểu Tùng rốt cuộc làm sao nhỉ? Sẽ không phải là coi trọng cô nhóc kia chứ? Vừa là cứu người, vừa là giúp đỡ tìm việc làm, hiện tại ngay cả phòng bếp cũng cho cô nhóc kia đi vào. Thế này không khỏi cũng quá không coi cô là người ngoài rồi nhỉ?"
Ngũ phu nhân nghe xong lời này, lông mày cau lại, mở miệng trách cứ: "Anh nghĩ nhiều quá rồi. Tiểu Tùng không phải đã nói, thằng bé xem cô bé kia là em gái à. Hơn nữa, cô bé kia mới bao nhiêu tuổi, cách kết hôn còn sớm lắm?"
Ngũ gia lại lắc đầu nói: "Cũng không còn sớm, cũng đã mười lăm tuổi. Hai người chậm rãi ở chung, vừa lúc Tiểu Tùng ở trong bộ đội. Chờ qua vài năm nữa, cô nhóc trưởng thành, Tiểu Tùng cũng xuất ngũ. Hai người kết hôn cũng xem như chuyện nước chảy thành sông."
Ngũ phu nhân nghe lời này của ông thì tức giận, không nhịn được mắng: "Anh nghĩ gì vậy, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt bọn nhỏ nói hươu nói vượn. Cô gái nhỏ người ta vốn da mặt đã mỏng, anh nếu nói ra, cô bé còn thế nào ở lại nhà chúng ta chứ? Vốn là không có chỗ đi, rất đáng thương. Anh ngàn vạn lần đừng hại người."
Ngũ gia bất mãn nói: "Anh còn chưa có già hồ đồ đâu, tất nhiên sẽ không trước mặt đứa nhỏ nói bậy. Chỉ là, chàng trai huyết khí phương cương, làm sao phân rõ thích hay là đồng tình, làm vợ hay là làm em gái? Bảo đảm bó chăm sóc chăm sóc, cũng sẽ thích thôi. Cũng không phải em gái ruột, lại không chính thức nhận thân, làm sao lại không thể cưới về nhà làm vợ?
Nói đi cũng phải nói lại, cô nhóc kia tuy rằng bộ dạng không tệ, tính tình lại thật sự có hơi hướng nội, thân thể cũng không tốt, thật đúng là không xứng với Tiểu Tùng chúng ta.
Anh quan sát một thời gian trước, nếu nhân phẩm cô nhóc cũng không thành vấn đề, tương lai không thể thiếu chúng ta giúp cô nhóc kia điều trị thân thể, lại dạy cô nhóc đạo lý đối nhân xử thế."
Ngũ phu nhân nghe xong lời này, nhất thời có hơi dở khóc dở cười, trong miệng còn nói thêm: "Anh lão già này càng ngày càng không đứng đắn. Chuyện còn chưa thấy bóng dáng đâu, anh đã nói đến đâu rồi? Hơn nữa, cô bé kia sau khi lớn lên không chừng còn chướng mắt Tiểu Tùng. Không cho anh tùy tiện kéo dây tơ hồng."
Ngũ gia hừ lạnh một tiếng, còn nói thêm: "Cháu anh lịch sự, tính tình cũng tốt, thân thể cũng tốt, cũng có kỹ năng bên người, người như vậy nếu cô nhóc kia còn chướng mắt, trừ phi mắt mù."
Ngũ phu nhân lại nói: "Chuyện duyên phận này ai nói chuẩn được, chúng ta lúc trước cũng là người bắn đại bác không tới, ai có thể nghĩ tới em có phúc, có thể làm vợ cho anh chứ?"
Lúc này Ngũ gia cũng ngồi xuống bên cạnh bà, vẻ mặt cười nói. "Giống như chúng ta, vợ chồng từ thiếu niên tới già làm bạn, thật tốt biết bao."
Ngũ phu nhân nghe xong lời này, vành mắt đỏ lên, không mở miệng nói nữa.
Hai người dựa vào nhau, tiếp tục xem TV.
Tác giả có lời muốn nói:
Dung Ngũ gia: Đứa nhỏ này nếu nhân phẩm tốt, không bằng định ra hôn ước từ nhỏ cho bọn nó!
Ngũ phu nhân: Già không đứng đắn, ông lại nói bậy!
Dung Ngũ gia: Con nhóc kia không tốt, không tốt, gì cũng không được.
Ngũ phu nhân: Ông cứ chờ tự vả miệng đi!