Chỉ tiếc, cặp mắt kia của Tô Tú Tú quá mức trong trẻo nhưng quá lạnh lùng, lại giống như là tượng đất trong miếu, không có chút cảm xúc hỉ nộ. Chỉ lạnh lùng thản nhiên nhìn thẳng vào đáy lòng của ông ta, giống như là muốn tận mắt nhìn xem ông ta rơi vào loại kết cục nào?
Cũng không biết là vì bọn họ hai năm nay lạnh lùng đối đãi, hoàn toàn làm lạnh lòng của cô. Vẫn là nha đầu này trời sinh chính là người có tâm địa băng tuyết.
Đến lúc này, Tô Quảng Mậu rốt cục bắt đầu hối hận. Sớm biết như thế, không bằng bọn họ để lại chút thể diện, đối tốt với nha đầu này hơn chút.
Chỉ tiếc dù hối hận thế nào cũng đã muộn. Nha đầu này quyết định muốn dồn bọn họ vào chỗ chết.
Cùng lúc đó, Tô Quảng Mậu loáng thoáng nhìn thấy, cảnh sát mặc đồng phục đã đi tới đầu hẻm. Xem ra thật đúng là có người chạy tới đồn công an báo án?
Tô Quảng Mậu nghĩ đến mẹ già hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm của mình, thật sự không đành lòng nhìn bà chịu khổ trong lao ngục.
Vì thế, thở dài một hơi, lại nói với Tô Tú Tú: "Mặc kệ nói như thế nào, bác nhận tội là được. Chỉ là dù thế nào, cháu cũng để lại cho bà nội cháu một con đường sống chứ? Lão thái thái đầu óc hồ đồ, căn bản không biết chuyện trong nhà, cũng không biết chuyện bán cháu, bà cháu chỉ là miệng nói lung tung.”
Tô Tú Tú không lên tiếng, chỉ thản nhiên nhìn ông ta.
Tô Quảng Mậu đột nhiên nhớ tới lời cô vừa nói, lập tức hiểu ra.
Cũng không có biện pháp khác, đành phải mở miệng nói: "Như vậy đi, đồ thuộc về cháu, bác vẫn luôn bảo quản thay cháu, hiện tại cũng đến lúc trả lại cho cháu. Về sau, nếu chúng ta không còn, cũng không cầu cháu chăm sóc bà nội cháu, chỉ cầu cháu đừng ghi hận bà cháu là được rồi.”
Tô Quảng Mậu sợ, bọn họ đều không ở bên cạnh lão thái thái. Trong lòng Tô Tú Tú nếu có thù, sẽ âm thầm hạ độc thủ với lão thái thái. Cho nên, mới ở trước mặt mọi người, lại đưa ra điều kiện như vậy.
Tô Tú Tú lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Bác cả, tôi lần này trở về, vốn cũng chỉ là muốn mang di vật của mẹ tôi đi, nhưng các người lại muốn ép tôi... Ai, về sau, tôi dự định rời khỏi nơi này. Tô Tú Tú tôi có tay có chân, luôn có thể nuôi sống chính mình. Cho dù là vào thành làm bảo mẫu cho người ta, cũng sẽ sống được? Chờ tương lai tôi lớn hơn chút, nhất định sẽ gặp được người đàn ông rất tốt. Anh ấy sẽ không ghét bỏ tôi tàn tật, nguyện ý cho tôi một gia đình. Chúng tôi vẫn có thể sống cuộc sống gia đình tạm ổn như thường.”
Vừa nói, cô vừa nhìn trộm Mạnh Đình Tùng. Đáng tiếc, Mạnh Đình Tùng hiển nhiên không để lời của cô trong lòng. Tô Tú Tú thầm hận tuổi cô quá nhỏ, bộ dạng lại nhỏ gầy, cũng không trách được anh Mạnh coi cô là đứa nhỏ.
Mọi người chỉ cảm thấy, mặc dù tuổi cô còn nhỏ, nói chuyện lại rất có chí khí. Trong lúc nhất thời, rất nhiều thôn dân không nhịn được trầm trồ khen ngợi ủng hộ.
Ngược lại Tô Quảng Mậu lại có hơi thở ra, mặc kệ nói thế nào, nha đầu này muốn rời đi cũng là chuyện tốt.
Vì thế, ông ta mở miệng nói một câu. “Được, cháu chờ, bác đi lấy đồ cho cháu.”
Nói xong, quay người đi vào sân.
Chỉ chốc lát sau, ông ta lại đi ra, giao di vật của mẹ Tú Tú lại cho cô.
Tô Tú Tú cẩn thận từng li từng tí giơ hai tay nhận lấy.
Lúc này, Tô Quảng Mậu lại lấy ra một quyển sổ tiết kiệm, ở trước mặt tất cả thôn dân đưa qua, miệng nói: "Đây là tiền mẹ cháu để lại, còn cả tiền bán nhà lúc trước. Chúng ta cũng chưa tiêu, vẫn luôn nghĩ chờ cháu trưởng thành sẽ đưa cho cháu. Hiện tại, cũng đã đến lúc, cháu tự mình cầm đi!"
Lời này nói ra, giống như là bác cả tốt bụng cố ý giúp cháu gái trông coi gia sản vậy.
Nhưng người tốt bụng chân chính, làm sao có thể bán cháu gái của mình cho bọn buôn người chứ?