Chương 12

Cho đến khi lão thái thái này ngoài miệng không giữ cửa, ngay cả mẹ Tô Tú Tú đã qua đời cũng mắng luôn.

“Để tao nói, chính là do hồ ly tinh không biết xấu hổ mẹ mày dạy hư mày. Bằng không sao mày lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả bác dâu cả ruột của mình cũng không cứu. Con nhóc chết tiệt này, vong ân phụ nghĩa, quả thực không bằng heo chó! Để tao nói, mày chết sớm thì tốt hơn.”

Tô Tú Tú lúc này mới không thể nhịn được nữa, đỏ mắt phản bác: "Mẹ tôi thì sao? bà muốn trút giận thì mắng tôi đi, cần gì phải lấy bà ấy ra làm bè? Mẹ tôi cả đời thanh bạch làm người, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn tôi. Bà ấy căn bản là mệt chết. Cho dù bà không thích bà ấy thế nào, bà ấy cũng đã qua đời. Cổ nhân còn chú ý người nhập thổ vi an, bà cần gì phải quấy rầy thanh tĩnh của bà ấy?”

Nói xong, Tô Tú Tú khóc lên.

Tô lão thái thái lại mặc kệ cô nghĩ như thế nào, vẫn ngang ngược mắng loạn: "Tao mắng nó thì sao? Tao là mẹ chồng đứng đắn của nó, mắng nó còn không phải là nên sao? Không muốn nghe tao mắng nó, mày sớm đồng ý đi? Mau nghĩ biện pháp cứ bác dâu của mày ra, tao tất nhiên sẽ không mắng nó nữa!"

Tất cả thôn dân thật sự không nghe nổi nữa.

Tô Tú Tú cũng bị tức giận đến môi run rẩy, nhưng vẫn quật cường phản bác: "Bác dâu cả bán tôi, vốn chính là phạm pháp, theo lý nên đi ngồi tù chịu phạt!"

Lão thái thái lại ngang ngược chặn lại. “Bán mày thì sao? Mày là đồ bồi thường tiền, tương lai mày phải lập gia đình đúng chứ? Với điều kiện của mày, có gả hay không còn không thể nói. Bán mày ra ngoài, thế nào cũng xem như là tìm cho mày một người đàn ông, tương lai cũng có chỗ dựa.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều nghe tới ngây người. Không nghĩ tới, lão thái thái này thế mà hỗn đản đến loại tình trạng này, loại lời nói chẳng phân biệt được thị phi này cũng nói ra miệng.

Trong lúc nhất thời, có vài thanh niên trẻ tuổi khí thịnh, không nhịn được muốn chửi má nó.

Cũng có người hung hăng nhổ nước miếng, nhỏ giọng mắng: "Phi, đây đâu phải là bà nội người? Rõ ràng là một lão yêu bà ăn thịt người không nhổ xương.”

Tô Tú Tú cũng bị ép nóng nảy, khàn cả giọng hỏi một câu.



“Bà nội, cháu gọi bà một tiếng bà nội. Hôm nay cháu chỉ hỏi bà một câu, lúc bác gái cháu muốn bán cháu, rốt cuộc bà có biết việc này hay không? Hôm đó lúc ở nhà, cháu có nhìn thấy bà. Bà nội, khi đó, sao bà lại không ngăn cản lại chứ? Cứ trơ mắt nhìn cháu bị họ lừa sao?”

Lúc này Tô Quảng Mậu đã ý thức được không đúng, chỉ là khi ông ta muốn ngăn cản mẹ già ông ta lại đã quá muộn.

Lão thái thái kia đang mắng đã nghiền, miệng rất nhanh, cũng không có cửa, lại lẽ thẳng khí hùng mắng: "Tao biết việc này thì sao? Tao muốn bán mày thì bán mày. Tao là bà nội mày!”

Trong lúc nhất thời, Tô Quảng Mậu vừa sợ vừa vội, mồ hôi lạnh cũng đã chảy xuống.

Ông ta đột nhiên nhận ra mọi thứ dường như đã đi theo một hướng mà ông ta không thể kiểm soát.

Quả nhiên, chỉ nghe trong đám người có một thanh niên hô to một tiếng. ‘Thì ra lão yêu bà này cũng bán Tô Tú Tú. Còn chính là do bà ta thừa nhận.’

“Trời ạ, đây là chuyện con người làm ra sao?”

Có người lớn tuổi cũng mắng theo: "Tô lão thái thái bà cứ tạo nghiệt đi. Tương lai bà chết, làm sao đi gặp ông già nhà bà, xem ông ta có quất bag hay không!”

Lúc này lại có người hô lớn một tiếng. ‘Mau đi tìm đồn công an báo án, bảo bọn họ bắt cả Tô lão thái thái. Bà ta chính là đồng lõa của Mã Đại Cước, giúp con dâu bán cháu gái mình đi.’

Người này vừa nói, lập tức nhận được hưởng ứng. ‘Đúng vậy, bà ta khai hết mọi chuyện trước mặt mọi người, chúng ta đều là nhân chứng.’

“Đúng vậy, chúng ta đều là nhân chứng, mau đến đồn công an báo án. Lão yêu bà này trời không giáng sét đánh bà ta, bảo cảnh sát bắt bà ta, cùng con dâu ngồi tù đi.”