Chương 7: Không Tin

“Con gái?” Trần Tú Phương bất an nhìn con gái, thấy con gái vừa mới ngẩng đầu nhìn về trời, dường như có loại cảm giác áp lực.

Lục Mãn ngước mắt nhìn về phía không trung, cái loại cảm giác áp lực này đến từ cảm giác của linh hồn, làm cô cảm thấy có chút không khoẻ, cô đã rất lâu rồi không có cảm giác như vậy.

“Mẹ, không có việc gì.”

Tuy rằng ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về phía không trung không rời, nhưng cô vẫn chú ý đến cảm xúc của Trần Tú Phương.

“Con gái à, chúng ta về nhà thôi?”

Mưa này không biết bao giờ mới hết, các cô cứ tiếp tục ở chỗ này dầm mưa có thể sẽ bị ốm.

“Được ạ.”

Lục Mãn gật đầu, lôi kéo Trần Tú Phương xoay người rời đi.

Chẳng qua vào thời điểm cô rời đi, cô lại ngước mắt nhìn về phía không trung thêm lần nữa, đám mây đen nhánh trên không trung dường như có một thân ảnh màu đen, thân ảnh màu đen kia lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo giống như là một con rồng, cô nheo hai mắt lại, thời điểm muốn cẩn thận đánh giá, thân ảnh kia đã biến mất không thấy nữa.

Mưa to thật sự kéo dài một đêm, hơn nữa ngày hôm qua do chuyện Lục Mãn cứu Cẩu Tử, cô lại nổi tiếng thêm một lần nữa.

Chẳng qua, trước kia cô nổi tiếng là bởi vì đã đen béo xấu lại còn ngốc, hiện tại nổi tiếng lại là tiếng tốt, hơn nữa, dường như còn biết đoán mệnh xem tướng.

Đại đội Hồng Kỳ cũng bởi vì có Lục Mãn nên lúa mạch mới không bị mưa xả trôi.

Nhưng mà chung quanh thôn đã có rất nhiều nơi không có vận khí tốt như vậy, rất nhiều nơi đều bị mưa xả trôi lúa mạch.

Ngày hôm sau, mọi người ăn xong cơm sáng là bắt đầu đi làm việc, một vài người phụ nữ lại tiếp tục đi sân đập lúa để phơi lúa mạch, những người còn lại thì lại xuống ruộng để gieo trồng hạt ngô.



“Tiểu Mãn, cháu thật sự có thể xem tướng sao?”

Lục Mãn vẫn giống như trước đây đi theo Trần Tú Phương bắt đầu làm việc, mẹ con hai người vừa mới tới sân đập lúa, đã bị một đám người vây quanh, mọi người mồm năm miệng mười ở nơi đó hỏi Lục Mãn một vài vấn đề.

“Tiểu Mãn, cháu có thể tính mệnh cho tôi được không?”

Một thanh âm khác đè thấp nói nhỏ bên cạnh Lục Mãn, khiến cô mở to hai mắt nhìn.

“Bác gái, cháu không biết đoán mệnh.”

Ngày hôm qua về đến nhà, Lục Mãn mới hiểu biết được hiện trạng bây giờ của bản thân, cô cũng không dám đem thân phận huyền học đại sư ở kiếp trước ra nói, cô không muốn bị mời đi uống trà.

“Cháu gái, không phải ngày hôm qua cháu cứu Cẩu Tử còn biết xem thời tiết hay sao?”

Người bác gái kia không tin tưởng lời nói của Lục Mãn nên không buông tha nói vài câu khiến Lục Mãn cau mày.

“Tôi nói này bà của Đại Trụ Tử, bà có phải bị ngốc hay không, trước kia nó vốn dĩ bị ngốc thì làm gì biết đoán mệnh, ngày hôm qua chẳng qua là mèo mù vớ phải chuột chết thôi.”

Hứa Nguyệt Nhi không muốn người khác nhắc tới chuyện Lục Mãn cứu Cẩu Tử nhà mình, cô ta cau có khó chịu liếc mắt nhìn Lục Mãn một cái rồi nói. Lục Mãn liếc mắt nhìn thấy một vùng mây đen trên đỉnh đầu Hứa Nguyệt Nhi, không nói gì, nhưng ánh mắt của cô đầy ẩn ý, khiến trong lòng Hứa Nguyệt Nhi hơi lo sợ bất an.

Chẳng lẽ cô ta lại chuẩn bị gặp phải chuyện gì?

Cô ta vừa định há mồm dò hỏi, lập tức nghĩ đến lời của mình vừa nói ra, đành phải nuốt vấn đề mà mình định hỏi xuống.

“Bác nói này cháu gái, có phải ngày hôm qua cháu nói lung tung đúng không, cháu nói tôi sẽ gặp xui xẻo, vậy xui xẻo đang ở đâu?”