Chương 5: Nói Trúng Lần 2

“Dương khí yếu, buổi trưa hư, lũ lụt vọt vào miếu Long Vương, không xong!”

“Chính phương tây là cái gì?”

“Chỗ đó là đập chứa nước ở cửa thôn”. Trần Tú Phương hơi hơi sửng sốt, nhìn Lục Mãn đầy nghiêm túc.

“Mẹ, mau gọi người, chúng ta đi tới bờ sông, bờ sông đã xảy ra chuyện.”

Mọi người nghe được lời Lục Mãn nói thì đều có chút hoảng hốt, mưa to đột nhiên rơi xuống, mấy đứa trẻ con lại thường xuyên chơi ở bờ sông. Lần này mưa to đột nhiên trút xuống, nhỡ may có đứa trẻ nào trượt chân rơi xuống nước, bọn họ nghĩ đến đây liền không dám nghĩ tiếp nữa.

“Mãn nha đầu a, cháu đây là xem không chính xác nên muốn chạy đúng không”.

Hứa Nguyệt Nhi nhìn thấy Lục Mãn nắm tay Trần Tú Phương muốn chạy ra bên ngoài liền lập tức tóm lấy Lục Mãn, không cho Lục Mãn rời đi.

“Buông ra.”

Lục Mãn vung tay Hứa Nguyệt Nhi ra.

“Nếu như không buông tay tôi ra, chờ tí nữa con trai thím xảy ra chuyện thì đừng có trách tôi không nhắc nhở thím”.



Vốn dĩ Lục Mãn không muốn nói, nhưng không nghĩ tới Hứa Nguyệt Nhi này lại nắm chặt lấy tay cô không bỏ, làm cho cô cực kỳ sốt ruột, nếu kéo dài thêm một lúc nữa thì đứa trẻ kia sẽ đánh mất tính mạng.

“Nha đầu chết tiệt, dám nguyền rủa con tao, tao muốn gϊếŧ mày!”

Hứa Nguyệt Nhi vừa nghe thấy lời Lục Mãn nói liền duỗi tay bắt Lục Mãn, Trần Tú Phương đánh bay tay của Hứa Nguyệt Nhi, lớn tiếng nói với mọi người.

“Mọi người mau đi tới bờ sông, vừa rồi trời mưa, bọn nhỏ tham lạnh, có lẽ lúc này đã xảy ra chuyện.”

Nghe được lời này, mọi người phục hồi tinh thần lại liền thi nhau chạy ra bên ngoài, không có cách nào, nhà nào cũng có con nhỏ, nếu như thực sự có con nhà ai xảy ra chuyện thì cha mẹ nó sẽ khóc chết mất.

Vì thế, một đám người cuống quít chạy tới bờ sông, khi bọn họ chạy tới bờ sông, nhìn thấy trong sông thực sự có một đứa trẻ giãy giụa ở trong sông. Mọi người đều muốn cứu giúp, nhưng mà đứa trẻ kia cách bờ sông quá xa, dù bọn họ có muốn cứu giúp thì trong lúc nhất thời cũng không có cách nào cả.

“Thình thịch” một tiếng, Lục Mãn cũng nhảy vào trong sông.

Lúc này Hứa Nguyệt Nhi cũng chạy tới, sau khi cô ta nhìn thấy bộ dáng của đứa trẻ rơi trong sông thì lập tức ngồi thụp xuống mặt đất.

“Cẩu tử, cẩu tử, cẩu tử của mẹ”.

Lớn tiếng khóc hô lên, mọi người đều không thèm để ý tới Hứa Nguyệt Nhi, có người đi dọc theo bờ sông tìm con mình, có người thì nghĩ cách cứu giúp.



Lục Mãn nhanh chóng bơi tới chỗ đứa bé, cô tóm lấy cánh tay đứa bé, liều mạng bơi về phía bờ sông.

“Tiểu Mãn?”

Trần Tú Phương lo lắng nhìn con gái, hai tay nắm chặt lại, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Mãn trên mặt sông.

“Hô.” Thân thể này vẫn là quá yếu, mới bơi có một tí như vậy mà đã mệt đến thở hổn hển, Lục Mãn chửi thầm trong lòng, béo này không phải béo thật, mà chỉ là mập giả tạo.

“Mau, mau bắt lấy cái cành cây này”.

Trần quả phụ không biết tìm được một cái cành cây vừa thô vừa dài từ đâu, đưa cành vây vào trong sông, hét lớn với Lục Mãn.

Lục Mãn nhìn thấy cành cây cách mình không xa, duỗi tay tóm lấy cành cây.

Mọi người đều chạy tới giúp đỡ kéo Lục Mãn và Cẩu tử lên bờ.

“Cẩu tử, cẩu tử của mẹ”.

Hứa Nguyệt Nhi nhìn thấy con trai được cứu lên, cô ta cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, đoạt lại con từ trong tay Lục Mãn rồi gào khóc lớn.