Chương 47: Thành Quỷ

“Mẹ, con không nhìn thấy cô dâu chết như thế nào, nhưng con có thể thấy được tướng mạo của cô dâu sau khi chết đã thay đổi rất nhiều.”

Lục Mãn cũng không giấu diếm mẹ mình, có một số việc nói ra thì tốt hơn, nói rõ ràng, ngược lại sẽ không gây ra nhiều chuyện sau này.

“Sao lại thế này?”

Trần Tú Phương tò mò hỏi, đã chết thì tại sao tướng mạo còn có thể thay đổi?

“Cụ thể thì con không biết, nhưng sinh thần bát tự của cô dâu rất đặc biệt, phỏng chừng linh hồn của cô ta đã thành lệ quỷ.”

Lục Mãn bất đắc dĩ nói, nói cách khác, trên người nhà họ Lý sẽ không có âm khí, hơn nữa, cô còn thấy được sát khí, cho dù sát khí không nhiều lắm, nhưng sát khí lại hình thành từ những thứ không được tốt.

“Cái gì?”

Trần Tú Phương trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Mãn, sao bà có chút không hiểu lời nói của con gái có ý gì, cái gì lệ quỷ?

Chẳng lẽ cô dâu kia thật sự bị người hại gϊếŧ?

Bà sẽ không bao giờ tin điều này nếu phải đặt nó vào quá khứ, bà không tin trên đời này có ma quỷ, nhưng khi bà tận mắt chứng kiến

con gái mình xem bói, như thế nào xem trời cứu người thì bà mới tin tưởng, những lời con gái nói đều là sự thật.

“Mẹ, đừng lo lắng, ba và mẹ sẽ không sao đâu.”

Lục Mãn cụp mắt xuống, cô đang suy nghĩ về tình hình ở thôn họ Trần, nhất thời cô không xác định được thôn họ Trần đã xảy ra chuyện gì.

“Được rồi, đừng nghĩ nữa, vấn đề bây giờ con không nhìn ra được, nhìn ra rồi hãy nói!” Trần Tú Phương không muốn con gái mình nhúng tay vào những chuyện kia, nhưng nghĩ đến bản lĩnh của con gái mình, bà lại không muốn con gái mình từ bỏ.

Tuy nhiên, đối phó với những thứ không nhìn thấy đó cũng rất nguy hiểm. .

“Mẹ, đừng lo lắng.” Không có việc gì, những người muốn xuống tay đối phó cô lại không phải đối thủ của cô.



Mặc dù bây giờ cô không nhìn thấy vấn đề của thôn họ Trần và cô dâu kia, nhưng tự bảo vệ bản thân mình lại không có vấn đề gì.

……

“Nó không thấy ra gì chứ?”

Lần này Lưu Nguyên Kiệt vẫn ngồi ở trước bàn trong phòng tối, trên mặt bàn trước mặt bày biện chính là bài vị của tổ tiên nhà họ Lưu, phía trước bài vị là lư hương và mâm ngũ quả do chính ông ta cúng lên mỗi ngày, chẳng qua, dưới chiếc bàn đặt bài vị có bày một pho tượng đen, bộ dáng của pho tượng là một người đàn ông, ngũ quan không khác gì với Lưu Nguyên Kiệt.

“Ba, nó có thể nhìn ra cái gì chứ.”

Lưu An An nghĩ đến lúc trước, cha bà ta rõ ràng đã đổi thành công mệnh của ả tiện nhân Trần Tú Phương kia, nhưng vừa thành công đã bị người hủy diệt.

“Con nghi ngờ sau lưng con nhóc Lục Mãn kia còn có một người mà chúng ta không biết.”

Lưu An An nghĩ đến hiện tại bà ta phải làm theo phương pháp của cha mình, thỉnh thoảng phải tìm một người phụ nữ sinh ngày tháng năm âm, nhưng phải vừa có phúc vừa có tuổi thọ cao, một người phụ nữ như vậy thực sự rất khó tìm.

Trước đây ngày sinh của Trần Tú Phương tương hợp với bà ta, nhưng sau khi tìm được những thứ này, bà ta chỉ có thể chống đỡ một thời gian ngắn, có đôi khi tìm không được lại tiếp tục gặp xui xẻo

“Đừng có bất cẩn , không có việc gì thì đến nhà họ Lục vài lần.”

Lưu Nguyên Kiệt trầm giọng nói, ông ta cũng tin tưởng lời con gái nói, Lục Mãn hẳn là học được một chút kỹ xảo từ người khác, còn việc phá trận đổi mệnh của ông ta như thế nào, chỉ có thể nói là mèo mù vớ phải chuột chết.

Nhà họ Lưu đã sống ở đây nhiều thế hệ, họ sinh hoạt như những người bình thường, đương nhiên đây chỉ là ở nông thôn, họ sinh sống không khác gì với những người khác, nhưng nhà họ Lưu của ông ta lại có tiếng tăm ở quốc nội.

“Vâng.” Trần Tú Phương dựa vào cái gì mà có thể sống tốt hơn bà ta, bà ta không muốn Trần Tú Phương sống tốt hơn mình. “Nhưng mà, ba, con có thể đặt một ít đồ vật ở nhà họ Lục không.”

Những thứ đặc biệt làm cho ngôi nhà của họ trở nên sống động hơn.