Chương 44: Không Chiêu Hồn Được

Lục Mãn không quan tâm đến cảnh tượng hỗn loạn, cô ngồi xổm xuống để kiểm tra cô dâu, khi cô kiểm tra cô dâu, Lý Tú Lan cũng ngồi xổm bên cạnh Lục Mãn, không có cách nào, mọi người đều không nghe bà ấy nói, bà ấy vẫn nên xem chuyện gì đã xảy ra với cô dâu trước thì tốt hơn.

“Thím, trên cổ cô dâu khi bái đường có vết bầm tím nào không?”

Lục Mãn nhìn thấy vết bầm trên cổ cô dâu, cau mày hỏi, cô không nhìn thấy quỷ hồn của cô dâu ở trong phòng, cô cũng không nhìn thấy oán khí trên người cô dâu, vậy thì cô dâu này rốt cuộc là dưới tình huống như thế nào mà bái đường xong lại không có đâu?

“Không có.”

Lý Tú Lan hồi tưởng nói, Lục Mãn cau mày, cô hiện tại cảm thấy có cái gì không đúng, cô luôn cảm thấy cô dâu này có cái gì không đúng.

Dấu vết trên cổ rõ ràng là để lại khi ai đó bóp cổ cô dâu.

Trước khi báo đường không có, chẳng lẽ cô dâu thật sự bái đường xong mới bị bóp chết sao?

“Vậy thì khi cô dâu bái đường xảy ra chuyện, trên mặt có vẻ mặt thống khổ hay gì đó không?”

Hẳn là có không ít người xem lễ bái đường, nếu như biểu tình trên mặt cô dâu không đúng, hẳn là cũng có rất nhiều người nhìn thấy.

“Không có gì không thích hợp.”

Lý Tú Lan lại lần nữa trả lời, nếu như có gì đó không thích hợp, sao họ có thể không nhìn ra, cô dâu chính là khi bái đường đột nhiên ngã xuống trên mặt đất đứt hơi.

Lục Mãn nghe vậy nhíu mày, cô nhìn về phía chú rể đang bị đám người vây công, nhìn thấy sợi dây tơ hồng trên cổ tay chú rể, cô nhướng mày.

“Thím, cô dâu ở thôn này sao?”

Trước đây Lục Mãn cũng không thường xuyên tới đây, hơn nữa bản thân nguyên chủ cũng không nhớ rõ rất nhiều chuyện.



“Đúng vậy, là người thôn này, em trai của thím cùng cô gái này từ nhỏ liền có cảm tình tốt, tới rồi hai nhà tính toán đính hôn.”

Lý Tú Lan khó hiểu nhìn Lục Mãn, bà ấy không biết Lục Mãn vì sao sẽ hỏi việc này.

“Cháu đã biết.”

Lục Mãn từ trong túi lấy ra một lá bùa chú, tùy ý vung vẩy, lá bùa chú tự nhiên bốc cháy, Lý Tú Lan tuy rằng đã từng thấy qua cảnh tượng như vậy một lần, nhưng khi nhìn thấy lại vẫn là kinh hãi.

Lục Mãn không quản trợn mắt há hốc mồm Lý Tú Lan, cô đang thử chiêu hồn.

Cô không xác định linh hồn cô dâu có còn không, cô dâu mới mặc trên người bộ váy màu đỏ.

Huống chi, nhìn dung mạo của cô dâu, có vẻ như cô dâu đột tử, nhưng trên tay chú rể vẫn còn buộc một sợi dây tơ hồng, điều này là không đúng, khi cô dâu chết, sợi dây tơ hồng đó sẽ biến mất, nhưng hiện tại nó vẫn còn đó, vậy đầu kia của sợi dây tơ hồng được buộc là người hay ma?

“Hử?”

Lục Mãn không chiêu được linh hồn của cô dâu, cô có chút kinh ngạc, cho dù cô dâu biến thành quỷ, thì cô cũng có thể triệu hoán quỷ, vậy thì tại sao linh hồn của cô dâu lại không có?

Nếu điều này xảy ra, một là linh hồn của cô dâu đã được đầu thai, hai là linh hồn của cô dâu bị giam cầm.

“Làm sao vậy?”

Lý Tú Lan nhìn thấy Lục Mãn lại lần nữa nhíu mày, tim bà lại lần nữa bị nhéo đi lên.

“Thím, hiện tại cháu vẫn chưa xác định tình huống này là như thế nào.”