Chương 36: Ai Vẽ

“Hử.” Lục Mãn lại nhìn thấy một vật không dễ thấy, cô rút ra thứ đang đè lên nó, khi cầm thanh kiếm đồng rỉ sét lên, cô nhìn xung quanh, khi phát hiện nhân viên công tác không thấy mình, cô liền nhét chuôi kiếm đồng vào trong không gian.

“Bên này còn có một cái lục lạc.”

Lục Mãn liếc mắt một cái liền có thể biết, cái chuông này cũng là một loại pháp bảo, gặp phải ma quỷ mới kêu lên.

Bằng không, thứ này sẽ không kêu.

Có lẽ trong mắt nhiều người, chiếc lục lạc này chỉ là vật trang trí, nhưng đối với những người thực sự có năng lực, chiếc lục lạc này lại là vật tốt hiếm có.

“Các ngươi đều là của ta.”

Nói xong, Lục Mạn lại lần nữa nhét lục lạc vào trong không gian.

Sau đó, cô giả vờ lấy trong chồng sách ra một đống báo chí, nhờ nhân viên cho cô đi vào cân tính tiền rồi đi ra ngoài, sau khi ra ngoài, cô tìm một nơi vắng vẻ rồi nhét đống báo vào trong không gian một lần nữa.

Còn lục lạc lại là bị cô cầm ở trong tay.

Cô bắt đầu xem kỹ chiếc lục lạc, thấy rằng thứ này thực sự không tồi.

Có thể treo ở trước cửa nhà đề phòng.

Cô luôn cảm thấy thế giới này trông không khác gì thế giới bình thường, nhưng cô luôn có trực giác rằng thế giới này không khác nhiều so với thế giới trước của cô.

Mặc dù ma quỷ không hoành hành, nhưng ở những nơi cô không thể nhìn thấy chắc chắn sẽ có bóng dáng ma quỷ.

Nếu cô muốn bảo vệ tốt gia đình của mình, thì cô phải nâng cao bản lĩnh của mình, nhưng mà, công lực của cô khi nào mới có thể khôi phục chứ?

“Các anh xong việc rồi sao?”



Khi Lục Mãn nhìn thấy Quý Tử Duệ và Mục Vệ Đông đang đợi mình ở địa điểm đã hẹn, cô kinh ngạc nhìn họ.

“Ừ, thật ra chúng tôi chỉ gọi điện thoại mà thôi.” Quý Tử Duệ nhếch khóe môi, dịu dàng nói, khi đối mặt Lục Mãn, anh cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, cho nên ở cạnh Lục Mãn thái độ của anh cũng tốt hơn, nhưng anh lại không hề nhận thấy rằng quai hàm của em họ mình sắp rớt ra ngoài vì sốc.

Anh ấy nên nói sao về người anh họ này nhỉ, sao anh ấy có thể tiêu chuẩn kép như vậy?

“Chúng ta đi thôi.”

Lục Mãn dẫn Quý Tử Duệ tới xưởng sắt thép, mặc dù ở thị trấn gọi là xưởng sắt thép, nhưng kỳ thực nó chỉ là một nhà máy gia công nhỏ, nơi này cũng không có gì nhiều, cùng lắm chỉ là chế tạo một vài nông cụ, nhưng cũng đủ phục vụ cho người dân trong thị trấn.

Bởi vì Lục Mãn có thư giới thiệu nên khi đến đây cô rất nhanh gặp được người phụ trách, khi lấy bản thiết kế ra, đối phương vô cùng kinh ngạc.

“Cái này là ai vẽ?”

Người phụ trách nhìn mấy người, Lục Mãn cùng Quý Tử Duệ liếc mắt nhìn nhau.

“Anh ấy.”

“Cô ấy.”

Hai người chỉ vào nhau, người phụ trách nhìn thấy cảnh này lắc đầu bất đắc dĩ.

“Là ai trong các người vẽ?”

Bản vẽ này có tính khả thi rất cao, bởi vì như vậy ông ta mới quan tâm đến, nếu như máy gieo hạt này được sản xuất ra, như vậy thì xưởng sắt thép của bọn họ sẽ không phải là một xưởng nhỏ như bây giờ, họ cũng có thể sản xuất một số máy móc.

Bản chất này là khác nhau.