Chương 24: Phá Hỏng

Không, ông ta không tin bọn họ có bản lĩnh như vậy, thế mà có thể phá được trận pháp của mình vừa bày ra, người này tuyệt đối không phải kẻ không có tên tuổi, ông ta không nghe nói gần đây chỗ bọn họ có người nào lại bản lĩnh như thế.

Trước kia mấy người đại sư chỗ bọn họ, hầu như chỉ biết lừa gạt mà thôi.

Tại Trần gia, Lưu An An vốn dĩ đang cao hứng phấn chấn đi gϊếŧ gà, không nghĩ tới lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, rõ ràng gà bị bắt được, thế nhưng không biết thế nào mà gà lại có thể tránh được một kiếp, một móng vuốt cào ở trên đầu cô ta, lập tức trên đầu cô ta chảy ra vết máu.

Lưu An An không dám tin mà lau mặt, khi cô ta nhìn thấy vết máu trên đầu, sắc mặt cô ta âm trầm.

Lúc này cô ta mới vừa đổi mệnh cho hai vợ chồng nhà họ Lục, như thế nào mà cô ta vẫn còn xui xẻo như vậy.

“An An, em không sao chứ?”

Trần Tùng ra cửa vừa đúng lúc nhìn thấy tình cảnh này, ông ta bước nhanh muốn đến bên cạnh Lưu An An, nhưng mà dưới chân vừa bước thì trượt một cái khiến ông ta ngã trên mặt đất.

“ Anh Tùng?”

Lưu An An không nghĩ rằng sẽ giương mắt nhìn thấy tình cảnh này, sao chuyện như vậy lại xảy ra?

Bà ta xui xẻo, Trần Tùng cũng xui xẻo.

Chuyện này không nên mới đúng.

“Anh không có việc gì, em thì sao?”

Trần Tùng từ trên mặt đất bò dậy, mới phát hiện ra là không biết khi nào mà ở cửa lại nhiều thêm một vết nước. Ông ta vừa mới bước chân lên vết nước thì bị trượt đến té ngã.



“Em cũng không có việc gì.”

Lưu An An không biết, trên trán bà ta bị con gà cào cho vài cái, vừa lúc phá hủy con đường tài vận của bà ta, cũng huỷ hoại đường con cái của bà ta.

Vốn dĩ, bà ta còn có một cơ hội được làm mẹ, lần này cứ thế bị phá hỏng.

“ Anh Tùng, chúng ta đi tìm ba em, bảo ông ấy nhìn giúp chúng ta xem là có chuyện gì.”

Lưu An An lúc này cũng không quan tâm đến việc gϊếŧ gà chúc mừng, bà ta lôi kéo tay Trần Tùng rồi đi ra ngoài, Trần Tùng cũng tùy ý để mặc Lưu An An lôi kéo.

Ông ta thích Lưu An An, mặc kệ người khác nói Lưu An An không tốt, ông ta thích thì chính là thích. Lưu An An cũng thế, đối với anh ta cũng là hết lòng hết dạ, chiều chuộng anh ta như nâng trứng mỏng ở lòng bàn tay, hết lòng đối đãi, làm Trần Tùng càng thêm không thể rời khỏi Lưu An An.

“Ba, ba có ở nhà không?”

Lưu An An đến nhà mẹ đẻ, đứng ở cửa gọi to. Lưu Nguyên Kiệt từ trong phòng đi ra, Lưu An An liếc mắt một cái lập tức thấy được sắc mặt ba cô ta có chút tái nhợt, giống như bị mất quá nhiều máu.

Nhưng mà không đúng, lúc bà ta vừa mới rời đi, ba cô ta đâu có như vậy?

“Các con tới?”

Thời điểm Lưu Nguyên Kiệt nhìn thấy con gái, vốn dĩ mặt đang không có cảm xúc gì lập chóng thay đổi.

Thái độ của ông ta ôn hòa giống như gió xuân.

“Vâng.”