Chương 16: Ai Động Tay Chân?

“Vậy thì đại sư, ngài xem anh họ của tôi nên vẽ trận pháp gì mới tốt?” Mục Vệ Đông nịnh nọt hỏi Lục Mãn, anh ấy hy vọng một là trận pháp đổi vận hoặc là trận pháp bình an.

“Trận pháp bình an tương đối thích hợp.” Lục Mãn đối với nghề nghiệp của mình rất có lòng tin, vẽ một cái trận pháp cũng là chuyện nhỏ.

“Vậy thì vẽ trận pháp bình an.”

Quý Tử Duệ nhẹ giọng nói, anh còn chưa quên vòng tay của mình vì sao lại có vấn đề.

Tuy nhiên, vì báo thù, anh cũng không ngại từ từ tới.

“Đại sư, ngài có bùa bình an gì đó không, tôi muốn cầu một ít.”

Mục Vệ Đông hạ thấp tư thái, lúc này anh ấy có chút lo lắng cho sự an nguy của gia đình mình.

Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy một sự kiện kỳ

diệu như vậy trước đây và anh cũng không bao giờ tin rằng trên đời này có những người có thể bấm đốt tay tính, anh ấy luôn cho rằng những thầy bói là những kẻ dối trá tuyên truyền mê tín phong kiến.

“Có, mười đồng tiền một tấm.”

Lục Mãn lúc này suy nghĩ tới giá cả, quyết định bán mười đồng tiền một tấm trước đi.

“Vậy cho tôi mười tấm.”

Nói xong, Mục Vệ Đông lại lấy trong túi ra một xấp tiền, đếm qua, vừa đúng một trăm.



“Được rồi.” Lục Mãn nhận lấy tiền, trên mặt lộ ra nụ cười hớn hở, oa oa oa, nhiều tiền như vậy, cô có thể mua thật nhiều thịt ăn.

Càng nghĩ càng vui vẻ, động tác lấy bùa của Lục Mãn cũng rất nhanh chóng, giả vờ lấy từ trong túi ra mười tấm bùa bình an, nhưng thực ra là lấy từ trong không gian ra.

“Một lá bùa, có thể ngăn cản được một lần công kích trí mạng.”

Ngay khi Lục Mãn nói điều này, đôi mắt của Mục Vệ Đông sáng lên.

Anh ấy vội vàng đoạt lấy những lá bùa trong tay Lục Mãn, cẩn thận xem xét.

Lục Mãn nhìn thấy bộ dáng không có tiền đồ của Mục Vệ Đông, ném cho anh ấy một cái nhìn chán ghét.

“Sau khi lá bùa không còn hiệu quả, nó sẽ hóa thành tro.” Lục Mãn dặn dò một câu, đưa ánh mắt nhìn lên người Quý Tử Duệ.

Ngay sau đó cô lập tức nhắm hai mắt lại, mơ hồ nhớ tới kiếp trước, tất cả người đàn ông có mây tía trên người đều là cao tầng quyền thế, hoặc là thành đạt trong sự nghiệp.

Đáng tiếc kiếp trước nàng phạm phải ba khuyết điểm, bởi vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ, mãi mãi cô đơn một mình cho đến khi chết.

Ai, thật quá đáng tiếc.

Nghĩ đến số tiền cô kiếm được ở kiếp trước, chỉ cần vượt quá một ngàn thì nó sẽ biến mất vì đủ loại lý do. Lục Mãn ôm ngực đau khổ.

“Được rồi, đại sư.”

Mục Vệ Đông thật cẩn thận nhét bùa chú vào trong túi, Lục Mãn lại lần nữa trợn tròn mắt.



“Vòng tay này để lại chỗ tôi trước, chờ đến khi tôi vẽ xong trận pháp sẽ gửi lại cho anh.”

Lục Mãn quyết định về nhà, bằng không ba mẹ sẽ đến tìm cô.

“Được.”

Quý Tử Duệ gật đầu đồng ý, Mục Vệ Đông lại lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì chiếc vòng tay này là bảo bối của anh họ, ngay cả anh ấy cũng không thể chạm vào, vậy mà bây ngờ anh họ lại dứt khoát giao ra như vậy.

“Hẹn gặp lại.”

Lục Mãn nghe được Quý Tử Duệ đồng ý, cô cầm lấy vòng tay, vẫy vẫy tay với hai người, sau đó quay người chạy đi.

“Anh họ?”

Nhìn thấy Lục Mãn rời đi, Mục Vệ Đông thu hồi nụ cười cợt nhả trên gương mặt, thần sắc ngưng trọng nhìn Quý Tử Duệ.

“Người phụ nữ kia động tay.”

Quý Tử Duệ cụp mắt xuống, che đi ánh sáng lạnh lẽo trong mắt anh, mẹ anh không còn nữa, của hồi môn của mẹ anh cũng chưa tìm thấy, những thứ khác cũng không còn, anh vẫn chưa tìm được những thứ đó. Trước kia là anh không quan tâm, nhưng hiện tại anh lại không muốn tiện nghi cho người phụ nữ kia cùng con của bà ta.

“Anh họ, nghe nói của hồi môn của mợ cùng đồ vật đều bị mẹ em cất vào trong hầm ở căn tứ hợp viện trước đây của mợ.”

Mục Vệ Đông chần chờ một chút, nói cho Quý Tử Duệ những tin tức mình đã sớm biết, trước đây anh họ không quan tâm đến bất cứ điều gì, sau khi ông ngoại biết rằng mợ đã qua đời, ông ấy lo lắng rằng anh họ sẽ bị bắt nạt, vì vậy ông ấy đã yêu cầu thu hồi hết của hồi môn của mợ.