Chương 13: Đi Xem

Anh ấy không muốn anh họ tử khí âm trầm chờ chết, rõ ràng anh họ của anh ấy thông minh như vậy, rõ ràng anh có thể làm ra thành tựu, nhưng bởi vì thường xuyên xảy ra xui xẻo mà xuất hiện đủ chuyện ngoài ý muốn, nên anh mới phải lựa chọn xuống nông thôn.

……

“Anh là?”

Lục Mãn tan làm đi theo Trần Tú Phương về nhà, cô ở nhà có chút nhàm chán nên chuẩn bị đi dạo trong thôn, nhân tiện nhìn xem tình huống trong thôn này, nào ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa đã bị một người đàn ông trẻ tuổi ngăn cản, từ trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không tìm thấy tin tức của người đàn ông này.

“Xin chào, tôi là Mục Vệ Đông, là thanh niên trí thức trong thôn.”

Sau khi tan làm, Mục Vệ Đông lập tức chạy đến gần nhà đại đội trưởng, anh ấy là đặc biệt tới tìm Lục Mãn.

Nếu nói ngay từ đầu anh ấy chỉ có ý định thử xem, nhưng là hiện tại, ngay khi anh ấy nhìn thấy thần thái đạm nhiên kia trên người Lục Mãn, còn có đôi mắt linh động kia, anh ấy đã thay đổi ý định.

“Có việc?”

Lục Mãn gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, nhưng mà hình như bọn họ không thân đúng không?

“Chuyện là, tôi, tôi muốn nhờ cô thỉnh giúp một chút có được không?”

Lúc Mục Vệ Đông nói ra lời này, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Lục Mãn nhíu mày, cô nhìn về phía Mục Vệ Đông, phát hiện trên người Mục Vệ Đông có mây tía nhàn nhạt, mây tía như vậy cũng không phải người bình thường có thể có được.



Ngoại trừ hoàng đế ra, cũng chỉ có trên người một ít đại thần linh tinh tiếng tăm lừng lẫy mới có, nhưng mà trên người Mục Vệ Đông thế mà lại có mây tía, cho dù chỉ là một tia, nhưng cũng đủ thuyết minh về sau thanh niên trí thức trước mắt này sẽ có thành tựu không nhỏ.

“Chuyện gì?”

Cô tò mò không biết rốt cuộc vì sao Mục Vệ Đông lại tới tìm cô?

“Tôi, anh họ của tôi cũng là thanh niên trí thức, anh ấy thường xuyên gặp xui xẻo, có rất nhiều lần suýt chút nữa mất đi tính mạng, tôi, tôi muốn nhờ cô xem giúp cho anh họ tôi.”

Mục Vệ Đông càng nói càng lưu loát, đặc biệt là khi anh ấy nhìn thấy trên gương mặt Lục Mãn không hề có chút ý không kiên nhẫn gì, anh ấy càng liên tục bảo đảm.

“Cô yên tâm, chỉ cần cô có thể giúp đỡ, chuyện thù lao gì đó không thành vấn đề.”

Mục Vệ Đông vỗ ngực nói, anh ấy không thiếu tiền, cũng không thiếu phiếu.

Lục Mãn nghe được lời này, ánh mắt sáng lên, muốn nói từ khi cô đi vào thế giới này có cái gì không tốt thì chính là phương diện ăn uống thật sự quá khó khăn.

Điều kiện nhà bọn họ đã được xem là tốt, nhưng hằng ngày vẫn phải ăn bánh bột ngô, đủ loại đồ ăn nhưng không có chút vị thịt nào.

Cô là người không thịt không vui, nhưng mà bên này của bọn họ muốn có thịt thì chỉ có thể đi mua.

“Đi thôi.”

P/s: Quý Tử Duệ không phải nam chính