...
Đinh Nhan không để ý đến những lời bàn tán đó. Dù sao thì những việc làm của nguyên chủ trước đây cũng thật đáng trách.
Tiểu Bảo còn nhỏ, đi chậm, Đinh Nhan đành bế cậu bé lên. Cảm nhận được cơ thể cứng đờ của Tiểu Bảo.
Nguyên chủ trọng nam khinh nữ, rất yêu quý hai đứa con trai này, nhưng thường xuyên nổi cơn tam bão, khi vui thì coi chúng như báu vật, khi tức giận thì lại trút giận lên chúng. Vì vậy, hai đứa trẻ không thân thiết với mẹ mình. Sau này, khi Lý Lệ Hoa và Trần Thụy kết hôn, nói sợ hai đứa trẻ bị ủy khuất, muốn đối xử với chúng như con ruột, cô ta không muốn sinh con. May mắn là cả hai đứa đều rất có tài năng, Đại Bảo trở thành doanh nhân giàu có nhất nước, còn Tiểu Bảo là nhà khoa học trẻ tuổi nhất của Viện Hàn lâm Khoa học.
Hai đứa trẻ đều rất tôn kính người mẹ kế này, Lý Lệ Hoa, bởi vì mẹ ruột đã qua đời sớm, hơn nữa với mẹ ruột lại không thân thiết, cho nên đối với người mẹ ruột này thực ra không có nhiều tình cảm.
Mười tháng mang thai cực khổ sinh con, kết quả lại là để cho người khác nuôi nấng, người mẹ ruột này quả thật quá thảm.
Hai người vừa mới đi đến cửa thôn, liền nhìn thấy một bà cụ trông rất lo lắng đã đi tới, nhìn thấy Tiểu Bảo, từ xa đã gọi, “Tiểu Bảo.”
Đó chính là bà nội của Tiểu Bảo, Điền Tú Chi, đi tìm cậu bé.
Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ Đinh Nhan, không dám lên tiếng.
Đinh Nhan hỏi, “Bà nội gọi con, sao con không trả lời?”
Tiểu Bảo nhỏ giọng nói, “Mẹ không cho con nói chuyện với bà.”
Đinh Nhan: “...”
Điền Tú Chi đã đến gần, thấy Đinh Nhan và Tiểu Bảo trừ bỏ người ướt sũng ra thì trông cũng ổn, lòng mới thả lỏng một chút.
Đinh Nhan chào một tiếng, “Mẹ.”
Đinh Nhan đã rất lâu không gọi bà một tiếng “mẹ” với thái độ hòa nhã như vậy, Điền Tú Chi có chút không kịp phản ứng, thậm chí quên cả đáp lại.
Đinh Nhan vội vã về nhà thay quần áo, gọi một tiếng “Mẹ” rồi ôm Tiểu Bảo đi vào.
Điền Tú Chi mất một lúc mới lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Đinh Nhan kéo Tiểu Bảo đi vào nhà, không dám hỏi gì thêm, sợ một câu nói không hợp lý lại chọc cho Đinh Nhan khóc lóc ầm ĩ, đến lúc đó người bị tội chính là thằng út, bà rất đau lòng.
Nhà họ Trần ở đầu thôn, là một tứ hợp viện, phía tây hàng xóm là bác cả của họ, phía đông chính là nhà của anh cả Trần Tường của Trần Thụy, gồm bốn người.
Lúc Đinh Nhan về nhà, vợ của anh cả Trần, Lục Xuân Mai, đang đứng ở cửa ngó ra ngoài, thấy Đinh Nhan đã trở lại, sợ Đinh Nhan sẽ trút giận lên mình, vội vàng rụt vào trong.
Vợ chồng già Điền Tú Chi và nhà Trần Thụy sống chung với nhau, ba gian nhà chính, vợ chồng bà ở một gian, hai gian còn lại để đồ đạc linh tinh, Trần Thụy và Đinh Nhan ở phòng phía tây.
Phòng phía tây cũng có ba gian, hai gian ở, một gian làm bếp.
Căn phòng này là khi Đinh Nhan và Trần Thụy mới kết hôn, trên tường quét vôi, nền nhà lát xi măng, có tủ quần áo lớn, tủ ngăn kéo.
Ở nông thôn lúc đó, điều kiện như vậy đã rất tốt rồi, có thể thấy được gia đình họ Trần sống cũng khá giả.
Đinh Nhan trước tiên tìm quần áo cho Tiểu Bảo thay, lau khô tóc cho cậu bé, sau đó mới tự mình thay quần áo, nhưng tìm nửa ngày trong tủ quần áo cũng không tìm được bộ nào ưng ý.
Quần áo của nguyên chủ rất nhiều, tủ quần áo chất đầy, nhưng những bộ quần áo đó màu sắc quá sặc sỡ, xanh đỏ loè loẹt chiếm đa số, mặc vào người trông như một cái đèn l*иg di động.
Đinh Nhan lục tung tủ quần áo lên, cuối cùng mới tìm được vài bộ quần áo màu sắc trầm hơn ở dưới cùng, có lẽ vì màu sắc quá đơn giản nên bị nguyên chủ bỏ quên ở đó.
Đinh Nhan chọn một chiếc áo sơ mi vải tổng hợp màu trắng và một chiếc quần màu xanh lam, thay đồ và lau khô tóc, sau đó đưa Tiểu Bảo vào phòng phía tây.