Từ khi vào thôn, bà nói liền một mạch cho đến tận cửa nhà mình. Gặp ai bà cũng thì thầm vài câu: "Các người có biết không, phòng học năm ba ở trường chúng tôi lạnh lắm đấy? Các người đoán xem tại sao? Là do hồn của Diễm Linh về đấy, đó chính là hồn ma, làm sao mà không lạnh được?.... Cũng không phải tôi nói linh tinh đâu. Đinh Nhan ở thôn Trần gia ấy, các người nghe nói chưa? Chính là được ông bà tổ tiên của cô ấy mở thiên nhãn đấy. Tôi tận mắt chứng kiến, nói có sách mách có chứng, làm sao mà giả được? Thế nên tôi mới bảo là cái lạnh đó không bình thường..."
Câu chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp thôn, và đến tối thì đến tai của mẹ Triệu Diễm Linh, bà Lý Thu Cúc.
Lý Thu Cúc trong lòng không khỏi run sợ.
"Cha bọn nhỏ, chuyện bà thím Mã nói kia, bà ta nói quá đáng lắm rồi!"
Cha của Triệu Diễm Linh, ông Triệu Thạch Cương, đang ngồi xổm hút thuốc, trầm ngâm hồi lâu mới trả lời: "Không biết."
"Tôi thấy bà ta nói linh tinh thôi, đã mấy ngày rồi, con bé chết tiệt kia chắc đã đầu thai rồi."
Triệu Thạch Cương không đáp lại mà đứng dậy, còng lưng đi mất.
Lý Thu Cúc vẫn lẩm bẩm một mình: "Cho dù có là con bé chết tiệt kia, dù có không đầu thai đi nữa thì tôi cũng không sợ. Tôi là mẹ đẻ của nó, dù nó có chết đi thì tôi vẫn là mẹ nó. Tôi sợ gì một đứa con gái bất hiếu như nó? Cũng không phải tôi bức tử nó, chính nó không cẩn thận ngã xuống sông. Có liên quan gì đến tôi đâu? Tôi nuôi nó lớn như vậy, nó chẳng giúp tôi được đồng nào. Tôi không oan ức cho nó đâu..."
Đang tự nói tự trả lời, bỗng nhiên có người kéo váy bà, làm bà giật mình hét lớn rồi chạy ra ngoài.
Triệu Quý Cường cũng bị Lý Thu Cúc làm cho giật mình hết hồn, cậu ta hướng về phía Lý Thu Cúc mà hét lên, “Mẹ làm gì vậy!”
Nghe thấy tiếng gọi của đứa con trai bảo bối, Lý Thu Cúc mới lấy lại tinh thần, vỗ ngực mình, “Làm sợ muốn chết.” Bà còn tưởng rằng là con bé chết tiệt kia đã trở về.
Triệu Quý Cường chạy đến trước chân bà, đẩy nhẹ Lý Thu Cúc một cái, “Mẹ hù dọa con!”
Lý Thu Cúc ôm chặt Triệu Quý Cường vào lòng, vỗ vỗ vào tai cậu để gọi hồn, “Cường Cường trở về đi, Cường Cường trở về đi!”
Triệu Quý Cường giật tay ra khỏi lòng mẹ, “Mẹ, con muốn ăn trứng gà!”
“Mẹ sẽ nấu cho con ngay.”
“Nhanh lên!”
“Được rồi, được rồi, mẹ đi nấu ngay đây.”
Lý Thu Cúc nấu cho Triệu Quý Cường hai quả trứng gà, rồi cho cậu ta ăn.
Trời tối hẳn, ở nông thôn không có gì để giải trí. Vào mùa hè nóng bức, người ta còn có thể ra ngoài ngồi tụ tập, tán gẫu cho đỡ nóng. Còn mùa đông thì ai cũng ở nhà, không nỡ đốt đèn tốn dầu, nên còn sớm đã lên giường ngủ.
Lý Thu Cúc tuy miệng nói không sợ, nhưng trong lòng vẫn lo sợ. Đêm nằm trên giường, bà không ngủ được, cứ nghe thấy tiếng động lạ trong nhà là lại sợ hãi.
Càng nằm không ngủ được, bà càng lo lắng, cứ cảm thấy trong nhà có gì đó không ổn. Phải chăng con bé chết tiệt kia đã thật sự trở lại?
Lý Thu Cúc tự nhủ với mình cả đêm, sáng sớm hôm sau, vừa ló dạng là đã vội vàng chạy đến nhà Mã Xuân Hoa, vẻ mặt hốt hoảng: "Thím Mã này, chuyện bà nói hôm qua là thật sao?"
Mã Xuân Hoa cau mày nhìn Lý Thu Cúc. Bà không thích người này lắm. Tuy nói con gái không quý bằng con trai, nhưng dù sao cũng là con mình, ai lại không thương cơ chứ. Nhìn vẻ mặt của Lý Thu Cúc, bà thấy bà ta chẳng có vẻ gì là đau khổ, cứ như thể chuyện không liên quan đến mình vậy. Diễm Linh, con bé tội nghiệp, sao không đến tìm mẹ mình để tính sổ chứ?
Mã Xuân Hoa đáp: "Cũng có thể là thật. Nếu không thì làm sao Diễm Linh vừa mới chết đã có chuyện lạ xảy ra ở trường ngay được. Hôm qua Đinh Nhan đến đó xem xét một chuyến, và hôm nay mọi thứ đã trở lại bình thường."