Chương 17

Sáng hôm sau, Đinh Nhan tỉnh dậy, trên giường chỉ có cô và Tiểu Bảo, Trần Thụy không biết đi đâu mất rồi.

Cô bước xuống giường, mở cửa, thấy Điền Tú Chi đang ôm bó củi đi vào bếp, chuẩn bị đồ ăn sáng.

Đinh Nhan định vào bếp giúp nhóm lửa, thì nghe thấy tiếng Tiểu Bảo trong phòng gọi: “Bà nội!”

Cậu bé ngủ chung với Điền Tú Chi quen rồi, nên khi tỉnh dậy trên giường quen thuộc, vẫn thói quen gọi Điền Tú Chi trước.

Đinh Nhan vào phòng, thấy Tiểu Bảo đang nhìn cô chằm chằm.

“Tiểu Bảo dậy rồi à? Mẹ thay quần áo cho con nhé.”

“Mẹ, sao con lại ở tây phòng?”

Đinh Nhan tìm một lý do cho qua: “Bốn người ngủ chung một giường chật chội lắm, sau này con ngủ với mẹ nhé, có được không?”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp: “Dạ được ạ.”

“Mẹ thay quần áo cho Tiểu Bảo nào.”

Hôm nay trời có vẻ sắp chuyển mùa, ngoài trời lạnh lẽo, Đinh Nhan sợ Tiểu Bảo bị lạnh nên mặc cho cậu bé hai lớp áo.

Vừa bế cậu bé xuống giường, Trần Thụy đã đi vào. Trên người anh ướt đẫm mồ hôi, chắc là đi chạy bộ từ sáng sớm. Đinh Nhan nhớ trong truyện có viết Trần Thụy rất thích chạy bộ, bất kể nắng mưa, nên sức khỏe rất tốt.

Tiểu Bảo gọi một tiếng “Cha”, rồi chạy ra ngoài tìm anh trai để chơi.

Trần Thụy tiến đến giường, Đinh Nhan cảm thấy một mùi hương nam tính rất nồng nặc, cô hơi khó chịu đuổi anh đi: “Đi tắm rửa thay đồ ngay kẻo bị cảm lạnh.”

Trần Thụy ừ một tiếng, mở tủ lấy quần áo ra định thay, đi được hai bước lại dừng lại, nghiêm túc nói với Đinh Nhan: “Lần trước đi công tác chỉ có anh và Kỳ Sinh, không có ai khác đâu.”

Đinh Nhan đáp lại một tiếng, nhưng trong lòng nghĩ: Anh đi công tác với ai thì liên quan gì đến tôi, tôi sớm muộn cũng sẽ ly hôn với anh mà.

Bị vướng vào rắc rối một lần là đủ rồi, đời này cô vẫn muốn sống thật tốt.

Thấy Trần Thụy định ra ngoài, Đinh Nhan nhớ đến một vụ việc, "Cái vụ Ngưu Xuân Lệ bị hại, phá án ra sao rồi?"

"Phá án rồi, là mẹ chồng của Ngưu Xuân Lệ."

"Chồng cô ấy đâu?"

"Vương Kiến Thiết đêm đó đi nhà dì hắn, uống nhiều quá nên ở lại nhà dì, đến gần trưa hôm sau mới về nhà, có bằng chứng ngoại phạm."

Dựa vào kinh nghiệm phán đoán của Trần Thụy, Vương Kiến Thiết tuyệt đối có liên quan, nhưng vì không có bằng chứng, lại có mẹ mình bao che, nên Vương Kiến Thiết sẽ thoát tội.

Không có chứng cứ, cảnh sát cũng không thể tùy tiện bắt giữ người.

Đinh Nhan cười nhạt: "Quả nhiên là bao che cho Vương Kiến Thiết kỹ lắm, mẹ chồng Ngưu Xuân Lệ này đúng là một “mẹ chồng” ghê gớm."

Trần Thụy luôn công tư phân minh, án chưa kết luận chính thức, bình thường anh sẽ không nói nhiều, lần này cũng chỉ vì xem Đinh Nhan là người báo án nên mới nói vài câu, nói xong liền đi ra ngoài.

Đinh Nhan hỏi Ngưu Xuân Lệ, "Cô cũng nghe rồi đấy, cô định xử lý sao? Để cho Vương Kiến Thiết chịu quả báo, hay tha cho hắn, để hắn lấy tiền của cha cô đi cưới vợ mới?"

Ngưu Xuân Lệ trên mặt hiện lên vẻ hận thù, "Tôi sẽ không tha cho hắn."

"Được rồi, chờ ăn xong cơm, chúng ta đi Chủy Đầu Doanh, tìm Vương Kiến Thiết tính sổ."

Trong viện, Tiểu Bảo đuổi theo Đại Bảo, "Anh, hôm nay dẫn em đi đánh trận."

Đại Bảo, "Sau này nếu không ngủ cùng mẹ nữa, anh sẽ dẫn em đi, để em làm tham mưu trưởng cho anh, dẫn em đi đánh quái vật, súng của anh cũng cho em chơi."

Điều kiện này đủ hấp dẫn, Tiểu Bảo suy nghĩ rồi quyết định từ chối, "Vậy em không chơi với anh nữa, em đi tìm Nhị Đản chơi." Nói xong liền chạy đi.

Đại Bảo, “... Kẻ phản bội.”

Bữa sáng hôm ấy, Điền Tú Chi tự tay làm món cháo thơm lừng, trắng mịn. Bà còn chuẩn bị cả dưa chuột ngâm tương và ba bát kem sữa trứng. Một bát cho Đại Bảo, một bát cho Tiểu Bảo, và bát còn lại bà đặt ngay trước mặt Đinh Nhan.

"Làm nhiều thêm một bát, vừa đủ để mẹ Tiểu Bảo bổ sung thêm dinh dưỡng."