Chương 14

“Hai khối.”

Các bà lão lại hít một hơi thật sâu. Một cân bột mì chất lượng tốt mới có một hào năm, hai khối tiền mà lại có thể mua được mười ba ký bột mì chất lượng, thật là quá đắt.

“Mẹ Tiểu Bảo à, sao mắc quá vậy? Vương Hạt Tử ở thôn Vương Mã tính cho tôi một quẻ, đắt nhất cũng chỉ có một hào thôi.”

“Cũng chưa biết tính toán có đúng hay không mà đã hét giá như sư tử.”

“Đúng rồi, Thạch đại nương kia, có khi quẻ của bà ấy chẳng qua chỉ là mù mờ thôi.”

[...]

Các bà lão mất hứng, lải nhải rồi đều đi hết.

Thạch đại nương được một lợi lớn, lại sợ các bà lão khác trêu tức, nên lặng lẽ đi mất. Trong nháy mắt, trong viện chỉ còn lại Điền Tú Chi, Đinh Nhan và Tiểu Bảo.

Điền Tú Chi sợ Đinh Nhan không vui, cẩn thận an ủi cô: “Không bói thì thôi, dù sao chúng ta cũng không thiếu chút tiền đó.”

Đinh Nhan cười cười: “Mẹ ơi, khi họ gặp chuyện thật sự, đừng nói hai khối, cho dù là hai mươi hay hai trăm, họ cũng sẵn lòng trả.

Vì sao con giữ giá cao như vậy? Chính là vì con sợ những bà lão này, hôm nay xem bói hỏi gà đẻ trứng ở đâu, ngày kia lại đến hỏi xem con heo mẹ nhà mình mang thai mấy con. Con làm gì có thời gian rảnh rỗi cả ngày để xem cho họ những chuyện nhỏ nhặt như vậy.”

Tuy nhiên, cô cũng không lo lắng là sẽ không có ai đến tìm mình. Dù sao thì Thạch đại nương cũng là người nổi tiếng lắm miệng trong thôn.

Đinh Nhan nói xong, Điền Tú Chi không dám nói nhiều, nhìn trời đã trễ, sắp đến giờ lão già từ trường học về, liền định đi ra vườn rau hái rau để nấu cơm tối.

Đinh Nhan muốn cho Tiểu Bảo thân thiết với bà nội hơn, liền nói: “Tiểu Bảo, con đi cùng bà nội ra vườn rau giúp mẹ hái dưa chuột nhé.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn đáp ứng, Điền Tú Chi có chút bất ngờ. Trước đây Đinh Nhan không muốn cho Tiểu Bảo thân thiết với bà.

Nhưng bây giờ con dâu đã thay đổi tính tình, Điền Tú Chi liền vui vẻ, cầm rổ đi ra vườn rau cùng Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, tối nay con muốn ăn gì?”

“Con muốn ăn bánh bột ngô và cháo gạo kê.”

“Đi thôi, bà sẽ làm cho con bánh bột ngô và cháo gạo kê, rồi còn luộc trứng gà cho con nữa.”

Hai bà cháu đi xa, Đinh Nhan rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn dọn dẹp lại phòng. Cô lấy hết quần áo của Đại Bảo và Tiểu Bảo ra xếp gọn gàng.

Ngưu Xuân Lệ đi theo cô vào tây phòng, nhìn Đinh Nhan đang dọn dẹp.

Trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo của Đại Bảo và Tiểu Bảo, Đinh Nhan lấy hết ra xếp thành một chồng.

Ngưu Xuân Lệ thán phục nói: “Con của cô lớn thật là dễ thương, nếu tôi có con trai mà cũng dễ thương như vậy thì tốt rồi.”

Nói xong, cô ấy lại cúi đầu nhỏ giọng nói, “Chính là tôi sẽ không có con, cũng chẳng trách Kiến Thiết không chào đón tôi. Hắn là đời thứ ba độc truyền, tôi không sinh được con, dòng họ của hắn đến đây là đứt đoạn.”

Đinh Nhan không nhịn được nói, “Cô sẽ không có con là hắn có thể muốn mạng của cô? Lại nói cô thế nào mà biết là cô sẽ không có con, vạn nhất là chồng cô sẽ không có con thì sao?”

Ngưu Xuân Lệ giật mình nói, “Sinh con không phải đều là chuyện của phụ nữ sao, người đàn ông quan trọng gì, cũng không phải từ trong bụng đàn ông ra mà?”

Đinh Nhan, “......” May mắn cô ấy kiếp sau đầu thai vào một gia đình trí thức, tiếp đó một mạch học lên đại học, khi đó cô ấy sẽ biết, không sinh được con thật đúng là không phải chuyện riêng của phụ nữ, đàn ông cũng có phần! Đến nỗi sinh nam hay sinh nữ, càng là do đàn ông quyết định nhiều hơn, phụ nữ đừng có gánh vác hết!

Đinh Nhan cũng không có ý định lại phổ cập kiến thức khoa học về sinh sản cùng với cô ấy, cho dù có nói thì cô ấy cũng không tin, bởi vì có chút quan niệm đã sớm khắc vào trong xương tủy của cô ấy.