Có đàn ông chủ động tới tìm cô nói chuyện, còn có người mời cô khiêu vũ, Lâm Tuyết Hà đều lắp bắp từ chối.
Bên trong vũ trường rất náo nhiệt, nam nam nữ nữ tụ tập thành từng nhóm, cô lại không quen đến một nơi như thế này.
So với cô thì Châu Giai Giai xử sự hào phóng hơn nhiều, đây đã không phải là lần đầu tiên cô ta đến đây, cô ta cực kỳ thành thạo chào hỏi với mấy người đàn ông.
Cô ta giật dây nói: “Cô mạnh dạn nói với bọn họ mấy câu đi, hào phóng lên, người ta cũng không có ác ý, coi như kết giao bạn bè thôi.”
“Đúng vậy, khó có dịp tham gia náo nhiệt một lần.”
Mấy cô gái khác đều bị bầu không khí ở vũ trường mê hoặc, có người ngân nga hát theo, có người trò chuyện với những người đàn ông xa lạ, hy vọng có thể có được một cuộc gặp gỡ lãng mạn.
Chất lượng đàn ông ở vũ trường như thế này thường không cao, có người chỉ là công nhân làm việc ở công trường, cũng có kẻ là lưu manh đầu đường xó chợ, có người bán hàng rong, cũng có người buôn bán nhỏ lẻ…cơ hội gặp được người tử tế đã ít lại càng ít hơn.
Trong nhà máy của bọn họ có một nữ công nhân đã quen biết với một người đàn ông ở chỗ này, bây giờ hai người đó sắp kết hôn rồi, cô gái cũng sắp thôi việc, điều đó khiến cho rất nhiều nữ công nhân khác cực kỳ hâm mộ.
Người đàn ông đó không có bản lĩnh gì, ngày thường chỉ biết chơi bời lêu lỏng rồi đến vũ trường tiêu khiển cho hết thời gian, lại là người của thôn bên này, nằm trong khu quy hoạch của thành phố, cả nhà gom góp tiền xây một căn nhà, lầu một mở một cửa hàng nhỏ đủ để nuôi sống cả đại gia đình.
Tuy điều kiện không phải quá tốt nhưng có thể có một ngôi nhà, một cửa hàng làm kế sinh nhai, còn có nhà lầu để ở, gả cho anh ta đồng nghĩa với việc đã bén rễ ở thành phố này, không cần phải vùi cả thanh xuân làm việc kiếm tiền, khi lớn tuổi còn phải về thôn gả cho một anh chàng chân đất, thay gia đình kiếm thêm một khoản tiền sính lễ.
Những cô gái có lòng dạ đã sớm bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của chính mình.
Lâm Tuyết Hà bỗng chốc trở nên luống cuống, trước đó cả ngày ngây người trong nhà máy không thấy ánh mặt trời nên da dẻ đã trắng hơn trước. Dưới ánh đèn mờ ảo và mê li, cô mặc một chiếc váy màu đỏ, dáng vẻ yêu kiều, làn da tinh tế không một chút khuyết điểm nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mấy tên lưu manh.
Có một gã đàn ông mỉm cười bước tới mời cô uống rượu, Lâm Tuyết Hà lập tức từ chối, hắn tiếp tục mỉm cười giật dây, còn nói người mới tới như cô nếu không uống thì sẽ không bỏ qua, người bên cạnh cũng hùa theo làm ồn.
Lúc ấy Lâm Tuyết Hà không hề đề phòng, cho rằng lúc còn ở quê đã từng uống rượu gạo, giờ có uống mấy ngụm cũng không sao.
Sau khi cô uống một ngụm, gã đàn ông bắt đầu nở nụ cười quái dị túm lấy cô, mấy gã khác cũng lập tức xông tới.
Lâm Tuyết Hà cực kỳ hoảng hốt, cô quay đầu lại gọi tên Châu Giai Giai và những người khác.
Rõ ràng bọn họ đều nhìn thấy cô, thế mà vẫn mặc kệ cô bị mấy gã đàn ông xấu xa kéo đi, trong vũ trường rộn ràng tiếng nhạc, tiếng gầm thét, tiếng hét đầy hoảng loạn của cô lập tức bị chôn vùi trong đó, không một ai phát giác.
Lâm Tuyết Hà bị kéo vào một con hẻm tối tăm, tiếng hét của cô ở trong đêm tối yên tĩnh trở nên phá lệ chói tai, cô hy vọng sẽ có một người nào đó phát hiện và đến giải cứu mình.
Vẫn là cô may mắn , lúc này thật sự có một người xuất hiện như thiên thần giáng thế.
“Là một con ma men, đừng có lo chuyện bao đồng!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin