Chương 9: Lợn Rừng

Con trâu này mua hết 300 tệ, hiện tại 300 tệ cũng không phải con số nhỏ, hơn nữa trâu mua về mới có ba tuổi, thành niên chưa được bao lâu, còn là trâu cái, tính tình tương đối dịu ngoan, sao có thể chống cự được con lợn rừng hung mãnh kia.

Tống Thanh Long bảo Tống Thanh Vân trốn xa một chút, chửi thầm một câu, cầm lấy một khúc củi quăng về phía con lợn rừng, vừa lúc đυ.ng trúng cái đầu của nó, khiến lợn rừng bị kinh hãi, buông lỏng cái cổ của con trâu ra.

Lúc này mới phát hiện cổ trâu đổ máu, vùng vẫy từ dưới đất nhảy lên liền chạy, lại bị dây buộc mắc kẹt lại.

Anh ba nhanh chóng nhảy xuống, đầu tiên là cởi bỏ dây thừng, quất một roi vào mông trâu để trâu chạy xa một chút, sau đó cầm lấy rìu quăng thẳng về phía con lợn rừng, trên mặt con lợn rừng nhanh chóng xuất hiện một vết thương lớn, chảy máu xối xả, nhìn ghê người.

Động tác của Tống Thanh Long hoàn toàn chọc giận con lợn rừng, lợn rừng thở hổn hển, hai chiếc răng nanh trên mũi nhọn hoắt sắc bén, ngạo nghễ húc về phía Tống Thanh Long.

“Anh ba cẩn thận!” Tống Thanh Vân sợ hãi.

Tống Thanh Vân ít khi thấy lợn rùng xuất hiện ở trên núi củi, nhưng cũng không phải chưa từng thấy qua, khi còn nhỏ cùng ba mẹ lên núi đốn củi cũng đã từng gặp, nhưng đông người lợn rừng không dám tấn công, từ xa thấy liền chạy mất, người thường cũng không bắt được con vật đó, càng khó đối phó, thấy là tránh thật xa.

Cũng may Tống Thanh Long từ nhỏ đã chạy khắp núi, động tác linh hoạt, nhanh chóng né tránh, cùng sử dụng hai tay hai chân nhanh chóng bò lên một mỏm đá cao tầm một mét, lợn rừng không bò lên được, dùng đầu đâm vào cục đá một cách dã man, bốn chân bám lên tảng đá rồi lại trượt xuống.

Tống Thanh Vân lại thấy con trâu hoảng sợ chạy lung tung trong rừng, đành phải trước tiên xoay người đuổi theo con trâu, sau đó dắt nó tới một cái cây ở xa, buộc lại.

Đợi tới khi cô quay trở lại tìm anh ba, liền thấy anh ba đã nhảy xuống khỏi mỏm đá cao, mà con lợn rừng to thì đang nằm dưới đất, hơi thở thoi thóp.



Tống Thanh Vân lập tức kinh ngạc chạy tới: “Anh ba, là anh đã gϊếŧ con lợn rừng này?”

Tống Thanh Long ngơ ngác đứng ở đó, trong tay vẫn còn cầm chắc chiếc liềm, lưỡi liềm dính máu, như thể không tin chính mình đã gϊếŧ chết một con lợn rừng.

Tống Thanh Vân thấy vẻ mặt khó có thể tin của anh ba, liền nhặt chiếc liềm lên, lau vết máu heo ở trên đó rồi nhìn về phía con lợn rừng, cổ heo có một cái lỗ to, máu đang chảy ra từ đó, lúc này cô mới dần lấy lại được bình tĩnh.

“Anh ba, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Thanh Long nuốt nước miếng, lấy lại bình tĩnh, mới lắc đầu nói: “Anh cũng không biết. Vừa rồi anh thấy con lợn rừng có ý định bò lên mỏm đá, liền vung chiếc liềm về phía nó, nó liền ngã lăn ra đất.”

Lợn rừng lớn da dày thịt béo, ngày ngày chạy khắp núi dãi nắng dầm mưa, da heo dày hơn rất nhiều so với heo nhà nuôi, một cái liềm vung ra, liền cắt đứt cổ con heo, kiến huyết phong hầu, chiếc liềm này quả thật là vật không tầm thường.

“Cái này có gì đáng kinh ngạc, cổ lợn rừng là điểm yếu của nó, chỉ có thể nói chiếc liềm này dùng tốt, sắc hơn bình thường, dễ dàng cắt đứt cổ nó mà thôi.” Tống Thanh Vân cười nói.

Tống Thanh Long cũng không có nhận ra được bản thân mình đã dũng cảm đến mức nào, vẫn ngây ngốc nói: “Em không biết, vừa mới đầu óc anh trống rỗng, thân thể giống như bị một thứ gì đó khống chế vậy, thấy lợn rừng liền xông lên, đầu óc nóng lên liền xông về phía nó.”

“Anh ba, đừng nghĩ nhiều, hiện tại chúng ta săn được một con lợn rừng, không sợ không có thịt ăn.” Tống Thanh Vân chớp mắt nói.

Tống Thanh Long cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ là sau khi cầm lấy chiếc liềm, cũng không dám dễ dàng buông tay ra, thậm chí còn cởϊ áσ cẩn thận bọc chiếc liềm lại, nhắc nhở Tống Thanh Vân cẩn thận một chút, đừng để chiếc liềm đυ.ng trúng.