Chương 7: Gà Mái Già Đẻ Trứng

Tống Thanh Vân bóp nát viên thuốc, sau đó bỏ vào trong chén thức ăn của gà, đặt tới trước mặt con gà mái già, sau đó liền rời đi, chỉ thấy con gà mái già kia đột ngột mổ lấy cái chén thức ăn.

Lúc Tống Thanh Vân quay trở về, đánh thức bà nội, bà nội rống lên một câu.

“Bé Vân, cháu không ngủ chạy ra ngoài làm cái gì?”

“Nội, cháu đi ngoài mà.”

Tống Thanh Vân trước tiên là đi rửa tay, dùng xà phòng mới rửa sạch cả mùi hôi hám của phân gà.

Trở lại phòng, lúc này Tống Thanh Vân với chìm vào giấc ngủ, tựa hồ là vì tiến vào không gian, tiêu hao tinh thần, Tống Thanh Vân ngủ sâu hơn ngày thường, cũng trị luôn chứng mất ngủ của Tống Thanh Vân.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Vân là bị giọng nói to vang của bà nội làm cho thức giấc.

“Ông tụi nhỏ, bé ba, mau tới đây xem này!”

“Gà mái già của nhà chúng ta hôm nay có tiền đồ, qua một đêm đẻ hẳn ba quả trứng gà!”

Bà nội thật cẩn thận cầm lấy ba quả trứng gà, chui ra khỏi chuồng gà, Tống Thanh Long cùng ông nội đều nghe thấy tiếng hô chạy tới nhìn xem một chút.

Tống Thanh Long thấy ba quả trứng gà trong tay bà nội, cũng lấy qua sờ sờ, kinh ngạc nói: “Đúng là ba quả, còn nóng hôi hổi này, bà nội, việc này là sao vậy, gà mái già này đều là mười ngày nửa tháng mới đẻ được một quả, hôm nay lại một hơi đẻ ba quả luôn!”

Bà nội vui cười hớn hở bế lấy con gà mái già, hưng phấn hôn lấy một cái: “May mà bà mỗi ngày đều cho con gà mái già nhà mi ăn! Không có lãng phí chỗ thức ăn đó của bà! Một ngày đẻ ba quả, một tháng cho bà mười, hai mươi quả ha!”

Gà mái già bị hành động này của bà nội làm cho hoảng sợ, kêu mãi không ngừng.



Ông nội dập tắt hứng thú của bà nội, gây mất hứng nói: “Tôi sống lâu như vậy rồi, cũng chưa từng nghe nói qua gà mái già nhà ai một ngày đẻ ba quả trứng, một ngày một quả đã là giỏi lắm rồi, e là bà tự mình bỏ vào ấy!”

Bà nội trừng mắt nhìn ông nội: “Có mỗi ông là chưa thấy việc lạ bao giờ, tôi ngày ngày cho nó ăn, cho toàn đồ ngon, mà nhà hàng xóm có ai giống tôi, chịu chăm sóc gà mái cẩn thận như vậy, ngày ngày cho ăn như vậy không?”

Tống Thanh Vân cũng đã rời giường chạy ra ngoài, kích động hô: “Bà nội, gà mái già đẻ trứng hả!”

Bà nội thấy Tống Thanh Vân tới, cười tủm tĩm vẫy tay vưới cô, sau đó đưa trứng gà cho cô :”Bé ngoan, cầm lấy đặt vào trong thùng gạo trong bếp, ngày mai cháu đi học, bà nội luộc chín cho cháu đem tới trường, khi nào đói thì lấy ra ăn.”

Tống Thanh Vân làm nũng nói: “Bà nội, cháu muốn ăn ngay sáng nay cơ, bà nấu luôn đi, cháu muốn ăn ngay bây giờ.” Sau đó tròng mắt vừa chuyển, nói: “Bà nội, bà làm bánh trứng rau hẹ có nhân có được không nha.”

Bà nội còn chưa nói gì, ông nội ngồi trên ghế xoa tẩu thuốc, nói: “Bà làm cho cháu nó đi.”

Bà nội bất đắc dĩ nhéo cái mũi nhỏ của Tống Thanh Vân: “Đứa nhỏ tham ăn, sau này ai cưới cháu về nuôi sao nổi!”

Tống Thanh Vân cười hì hì thè lưỡi làm mặt quỷ, ông nội cười, anh ba cũng cười.

“Sau này nếu em không có ai lấy, thì anh ba nuôi em!” Tống Thanh Long cưng chiều nhìn em gái nhà mình, trêu chọc nói.

Tống Thanh Vân cảm động, kiếp trước, sau khi cuộc hôn nhân của cô xảy ra chuyện, anh ba là người đầu tiên tới thăm cô, ai có thể ngờ Chu Văn Lương lại chó má như vậy, lét lút làm ra loại chuyện như vậy.

Tống Thanh Vân trừng mắt nhìn anh ba, hừ nói: “Em sao có thể không có ai lấy chứ!”

Tống Thanh Vân đi theo bà nội vào trong bếp, gia đình cũng không dư dả, nhà có tám miệng ăn, mà lương thực mấy năm nay cũng không có năng suất cao, bán lại chẳng được giá, gặp ông trời không thích, ngày mùa đổ vài trận mưa, vậy thì sẽ úng hết ở ngoài ruộng, quanh năm suốt tháng đều thiệt lớn.

Bà nội lấy ra túi bột mỳ nhỏ ở trong ngăn tủ, lúc này bột mỳ đều là lấy gạo nhà mình xay thành bột mịn, mỳ sợi cũng là nhà làm.