Trần Khải Nam cắn răng, nén giận nói: “Anh không biết.”
Lâm Tư Kỳ bĩu môi, “Anh tốt nhất là không biết.
Hứa Thanh Mai trên đường đi lấy nước quay trở về lớp, đột nhiên thấy mấy bạn nam trong lớp chưa từng nói chuyện với cô bao giờ, cười bí hiểm, đáy mắt chất chứa sự chế giễu không chút che giấu.
Cô nghi hoặc đi lại gần phòng học, đặt ly nước lên trên bàn Lâm Tư Kỳ, khó hiểu vì sao mọi người lại nhìn cô như vậy, lần đầu tiên bị mọi người nhìn chăm chú như vậy, Hứa Thanh Mai thẹn thùng cúi đầu, liền thấy một bạn nữ trong lớp bước tới, tát một cái vào
mặt cô. “Hứa Thanh Mai, cái đồ xấu xí đen đúa như hòn than, cũng xứng thích Trần Khải Nam!”
Hứa Thanh Mai như bị sét đánh, tiếp theo liền thấy cô ấy lôi ra cuốn sổ nhỏ cô để dưới ngăn bàn, xé xuống vài tờ, vung thẳng vào mặt cô.
Cô giờ khắc này giống như không sợ đau vậy, lúc cuốn sổ bị xé nát, cô hoảng loạn nhìn về phía người con trai được cô ghi chép tràn ngập cuốn sổ nhỏ. Cô hèn mọn như vậy, lần đầu tiên lấy hết cam đảm nhìn về phía đôi mắt người con trai ấy, lại thấy ánh mắt né tránh của người ấy, khiến trái tim cô vỡ nát, co rút đau đón.
Trần Khải Nam né tránh ánh mắt của cô, rất rõ ràng là anh ấy đã biết.
Tiếp theo Hứa Thanh Mai liền thấy ánh mắt đắc ý, chế giễu cùng khinh miệt của Lâm Tư Kỳ, chói lọi đánh giá cô.
Giờ khắc này, cô có cảm giác đau đớn tột cùng như đang bị người ta lột da rút gân, vô số ánh mắt chế giễu gắn lên trên người, trên mặt cô, giống như một thanh đao sắc bén cắt vỡ mặt cô, kí©h thí©ɧ một thứ gọi là xấu hổ trào dâng lên trong cô, máu tươi đầm đìa.
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học đã tới, Hứa Thanh Mai cắn môi, không để bản thân rơi nước mắt, ngồi xổm xuống nhặt lên những trang giấy bị xé nát rơi vãi trên nền đất, các bạn học cả nam lẫn nữ đi ngang qua đều sẽ trào phúng trêu ghẹo, vui sứng khi người gặp họa.
Tống Thanh Vân nhưng thật ra không ngờ rằng Hứa Thanh Mai sẽ yêu thầm Trần Khải Nam, cô gái nhỏ bình phàm không một chút lóa mắt ấy, trong lòng cũng cất giấu một giấc mơ tươi đẹp chỉ thuộc về người thiếu nữ ấy.
Yết hầu cô có chút nghẹn ngào, tựa hồ là có chút đồng cảm giống như bản thân mình cũng bị, đi tới trước mặt Hứa Thanh Mai, giúp cô nhặt những tờ giấy lên, đưa cho cô, Hứa Thanh Mai tựa hồ không ngờ sẽ có người tới giúp cô, có chút cứng ngắc ngửa đầu lên nhìn Tống Thanh Mai, rồi lại nhanh chóng rụt lại, cầm lấy những trang giấy, trong miệng phát ra những tiếng lí nhí.
“Cảm ơn.”
Tống Thanh Vân cười thân thiện, đưa cho cô một tấm khăn tay: “Lau khô nước mắt, sắp tới giờ học rồi.” Hứa Thanh Mai nhìn tro bụi trên tay mình, thẹn thùng
lắc đầu, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, lại bị Tống Thanh Vân ngăn lại.
“Đừng dùng tay, làm như vậy sẽ để vi khuẩn rơi vào trong mắt, rất dễ bị cảm nhiễm.”
Tống Thanh Vân lau nước mắt giúp Hứa Thanh Mai, sau lưng liền vang lên tiếng nói của Lâm Tư Kỳ.
“Hứa Thanh Mai, cô qua đây cho tôi, cô đang nói gì với Tống Thanh Vân thế!”
Lâm Tư Kỳ chán ghét Tống Thanh Vân, Hứa Thanh Mai là tùy tùng, người hầu của cô ta, cho nên mỗi lần nói chuyện toàn là kiểu ra lệnh, sai khiến.
Tống Thanh Vân nhíu mày, nâng đỡ Hứa Thanh Mai đứng dậy, nhìn về phía Lâm Tư Kỳ lạnh lùng nói: “Cô ấy không phải người hầu của cô, không cần phải nghe theo sai khiến của cô.”
Lâm Tư Kỳ nói: “Mẹ của cô ta làm bảo mẫu giúp việc trong nhà tôi, cô ta chính là người hầu của tôi!” Rồi lại nhìn về phía Hứa Thanh Mai rồi nói: "Không cho phép cô được nói chuyện với Tống Thanh Vân, cô nếu còn nói chuyện với cô ta, tôi sẽ bảo ba tôi đuổi việc mẹ cô!”
Tống Thanh Vân không biết chuyện gia đình của Hứa Thanh Mai, chỉ biết ba của Hứa Thanh Mai đã qua đời, là gia đình đơn thân, mỗi năm đều sẽ được nhận một khoản tiền trợ cấp cho học sinh nghèo vượt khó, không ngờ mẹ của cô ấy lại làm giúp việc ở nhà Lâm Tư Kỳ, khó trách Lâm Tư Kỳ sẽ hay sai sử Hứa Thanh Mai như vậy, mà cô ấy cũng không dám phản bác, có lẽ là sợ mẹ bị liên lụy đuổi việc đi.
“Xin lỗi, khiến bạn gặp phải phiền toái không cần thiết.” Tống Thanh Vân áy náy cười nói, tuy rằng không thích Lâm Tư Kỳ, nhưng nếu như mà bởi vì cô mà khiến mẹ của Hứa Thanh Mai bị mất việc làm, đây mới là tội lỗi lớn.
Hứa Thanh Mai bắt lấy Tống Thanh Vân, phảng phất giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, trong giọng nói mang theo một tia cầu khẩn, khát cầu nói: “Bạn nguyện ý làm bạn với mình chứ?”
Tống Thanh Vân gật đầu, thiện ý nói: “Đương nhiên, chúng ta là bạn bè.”
“Cảm ơn bạn đã không chê mình.” Hứa Thanh Mai mím môi chua xót, dũng cảm nhìn về phía Lâm Tư Kỳ nói: “Từ nay về sau, tôi sẽ không tiếp tục nghe cô sai khiến.”
“Hứa Thanh Mai, cô gan lớn rồi phải không, tôi đây liền trở về bảo ba tôi đuổi việc mẹ cô, xem mẹ cô làm thế nào nuôi suống cô cùng thằng em tật nguyền thiếu cánh tay kia của cô!” Lâm Tư Kỳ cười lạnh nói, lại miệng rộng nói cho các bạn trong lớp biết: “Mọi người biết không? Em trai của Hứa Thanh Mai chỉ có một cánh tay thôi, nghe nói là bởi vì khi còn nhỏ ăn trộm đồ bị người ta chém mất!”
“Cả nhà này đều là loại người gì đâu không hà! Hứa Thanh Mai cô đen như hòn than mà cũng dám yêu thầm Trần Khải Nam, em trai cô thì đi trộm đồ bị người ta chém đứt tay, mẹ cô không phải là đang tính kế bò lên giường nhà người ta đó chứ!”