Chương 32: Người Thích

Sau khi đi ra khỏi phòng học, Đường Hân Điềm thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Tống Thanh Vân, như có chút ngộ đạo nói: “Hì hì, Tiểu Vân Vân, mình cảm thấy Châu Văn Lương còn rất đẹp trai nha.”

Tống Thanh Vân tâm tình phức tạp, cho rằng sau khi thấy Châu Văn Lương sẽ chỉ có toàn là oán hận, nhưng hiện tại dưới đáy lòng lại bình tĩnh không chút gợn sóng, thậm chí còn có một tia thương hạn cùng cảm xúc chán ghét ghê tởm buồn nôn.

Đặc biệt là mỗi khi cô nhớ tới những bức ảnh chụp Châu Văn Lương nɠɵạı ŧìиɧ với sinh viên được báo chí đăng tải, liền không thể khống chế mà bắt đầu nảy sinh chán ghét về mặt sinh lý.

Giọng nói của Châu Văn Lương vang lên phía sau, ánh đèn đường mờ bên ngoài khu dạy học phản chiếu con đường đi trước mắt, nhìn thấy không rõ ràng.

“Hai người đang nói xấu anh sao?”

“Không có, chúng em đang khen anh mà.” Đường Hân Điềm xoay người, cười hì hì, đẩy Tống Thanh Vân về phía Châu Văn Lương, còn làm mặt quỷ với Tống Thanh Vân.

Tống Thanh Vân không cẩn thận đυ.ng phải l*иg ngực Châu Văn Lương, cả người lông tơ dựng ngược, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm buồn nôn, nhanh chóng né tránh, cố nén giọng nói run rẩy, nói: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Châu Văn Lương sờ sờ chóp mũi, giọng nói dịu dàng: “Để anh đưa hai em về ký túc xá nhé.” “Không cần.” Tống Thanh Vân nắm chặt tay Đường

Hân Điềm, đi nhanh về phía trước mấy bước. Đường Hân Điềm khó hiểu hỏi: “Bạn sao vậy? Trước kia không phải bạn nói có hảo cảm với Châu Văn

Lương đó sao?”

Tống Thanh Vân kinh ngạc nói: “Mình nói lúc nào chứ?”

Đường Hân Điềm đương nhiên nói: “Bạn nói bạn có hảo cảm với những nam sinh có thành tích học tập tốt, lớp chúng ta không phải là Châu Văn Lương có thành tích tốt nhất đó sao?”



Tống Thanh Vân lắc đầu: “Mình không có thích nam sinh có thành tích tốt.”

“A?” Đường Hân Điềm ngây người.

Trong đầu Tống Thanh Vân hiện lên một bóng người, bật cười, khóe mắt đuôi lông mày đều không thể che giấu được ý cười.

“Mình thích người có thành tích kém, biết đánh nhau, cao lớn...

Nhưng nói xong, đáy mắt lại có chút khổ sở.

Bộ dạng yêu mà không được này, dừng lại trong Đường Hân Điềm lại biến thành ý khác. mát

Đường Hân Điềm nhăn mày, chuông cảnh báo trong lòng kêu vang.

“Mình sao cảm thấy người bạn nói chính là Thẩm Quân Nghiêu vậy? Tiểu Vân Vân, không phải bạn thích Thẩm Quân Nghiêu đó chứ?”

Tống Thanh Vân nhìn Đường Hân Điềm ra vẻ trấn định, buồn cười lại nghịch ngợm chớp mắt nói: “Không phải bạn không thích Thẩm Quân Nghiêu đó sao? Bạn quan tâm mình có thích hay không à?”

Đường Hân Điềm bĩu môi, ngay cả bản thân cũng không hề biết giọng nói của mình chua loét.

“Anh ta thì có gì tốt? Tiểu Vân Vân, sao mình cứ có cảm giác, bạn về nhà nghỉ có mấy ngày, như biến thành người khác vậy, ngay cả tiêu chuẩn tìm bạn trai cũng thay đổi, hạ thấp rất nhiều, bạn chính là học sinh ngoan thành tích tốt, sao có thể thích mấy người học tập kém, chơi bời lêu lổng như vậy được!”



Tống Thanh Vân bất đắc dĩ nói: “Lừa bạn thôi! Mình không có thích Thẩm Quân Nghiêu! Thẩm Quân Nghiêu nếu mà là một chú chó nhỏ, thì chỉ biết chạy theo phía sau lưng bạn mà thôi, hiện tại cả trường có ai không biết Thẩm Quân Nghiêu lớp số 11 đang theo đuổi hoa hậu của lớp số 1 chúng ta Đường Hân Điềm chứ!”

Đường Hân Điềm tức khắc híp mắt nhìn Tống Thanh Vân: “Bạn một ngày 24h nếu không phải trong phòng học thì chính là đang ở trong ký túc xá, mù mặt tới mức ngay cả học sinh trong lớp cũng chưa nhận biết hết, thì sao có thể quen biết được học sinh nam thành tích kém nào cơ chứ? Mau nói cho mình biết, rốt cuộc là ai?”

Khóe môi Tống Thanh Vân nhanh chóng xẹt qua một chút chua xót, mê mang lắc đầu. “Mình không biết.”

“Thích một người, có lẽ đã định sẵn chỉ có thể trở thành bạn bè.

Cùng Đường Hân Điềm quay trở lại ký túc xá, lúc này các bạn cùng phòng đều có mặt, Tống Thanh Vân nhìn những gương mặt quen thuộc, suýt chút nữa đã gọi tên từng người.

Tống Thanh Vân giống như đứng trong một bộ phim điện ảnh, những hình ảnh quen thuộc, ký ức mang đậm màu sắc thanh xuân, trong khoảnh khắc hư ảo và thực tại luân phiên lướt qua trước mắt.

Một cô bạn với mái tóc ngắn, để tóc mái bằng, gương mặt mũm mĩm như trẻ con thò lại gần, cười nói với Tống Thanh Vân: “Tiểu Vân Vân, bình nước của bạn có nước nóng không thế, cho mình mượn dùng một chút.”

Lý Tĩnh Văn, một người bạn tốt khác của cô, diện mạo ngoan ngoãn đáng yêu, không có tâm cơ, tuy rằng sau này được phân phối công tác không mấy lý tưởng, nhưng lại tìm được một “tiềm lực cổ”, gả cho một người chồng thương yêu cô ấy hết mực, sau khi cưới quay trở về nhà làm bà nội chợ, sinh ba đứa con, thường xuyên dẫn theo các con đi du lịch đây đó, là cô gái hạnh phúc nhất trong ký túc xá của bọn họ.

Tống Thanh Vân cười lấy phích nước dưới gầm bàn đưa cho cô.

Bạn cùng phòng Hà Tiểu Hoa thấy Tống Thanh Vân, liền kích động vội vàng chạy tới hỏi: “Thanh Vân, câu hỏi cuối bạn chọn đáp án nào?”

"A"

“A sao, mình chọn D cơ.” Hà Tiểu Hoa đáng thương nói, lại trông mong nhìn về phía Vương Băng Tuyết, một người cũng học giỏi toán ở trong ký túc xá của bọn họ, Vương Băng Tuyết trào phúng nhìn Tống Thanh Vân, hừ lạnh một tiếng: “Đáp án chính xác phải là C.”