Buổi chiều may mắn hơn một chút, sang chợ bên này không chỉ tránh thoát được đám người thu phí bảo kê, mà còn gặp được một người khách tới mua thịt heo, bởi vì trong nhà cần thịt để làm tiệc rượu, cho nên trực tiếp mua hết chỗ thịt heo còn lại trong giỏ của hai anh em.
Kết thúc công việc sớm, hai anh em liền trốn vào trong góc tường, vui sướиɠ bắt đầu đếm lại số tiền kiếm được trong ngày hôm nay, xem xem kiếm lời bao nhiêu tiền.
Tống Thanh Vân đếm một lần, Tống Thanh Long đếm lại một lần.
Tổng cộng là 128 tệ 5 mao tiền, cộng thêm hai bát mỳ đạo tước là ba mao tiền, như vậy giỏ thịt heo này bán được 128 tệ 8 mao tiền.
Tống Thanh Long lấy ra hai tờ đại đoàn kết (vào khoảng hai mươi tệ) đưa cho Tống Thanh Vân: “Đây là tiền sinh hoạt phí của tháng này, còn lại anh mang về cho bà nội bảo quản.
Tống Thanh Vân không có dị nghị, trước kia tiền sinh hoạt phí hàng tháng có khi còn chỉ có một hai tệ.
Kỳ thật trường Trung Chuyên của cô được miễn học phí, sau đó lại nghe nói có trường học ở nơi khác còn phát trợ cấp hàng tháng cho học sinh, trường học của các cô đại khái là tương đối nghèo, lại nằm ở nơi Tây Bắc xa xôi hẻo lánh, không phát trợ cấp mỗi tháng, nhưng thật ra sau mỗi học kỳ sẽ bình chọn ra học sinh nghèo vượt khó để phát tiền trợ cấp.
Cô cất kỹ hai mươi tệ, tiền này còn có tác dụng khác, lại dặn dò nói: “Được rồi anh ba, anh đi về sớm một chút, đợi lát nữa lại không có xe mà chọn.”
Tống Thanh Long sờ đầu Tống Thanh Vân, sủng nịnh nói: “Vậy anh đi bắt xe, cũng không tiễn em tới trường học nữa, em phải ngoan ngoãn đó nha.”
“Biết rồi, tạm biệt!” Tống Thanh Vân cũng theo giỏ sách hưng phấn đi tới trường học.
Núi non trùng điệp, toàn bộ thị trấn như một con rồng đang uốn mình giữa các khe núi, một dòng sông trong vắt chảy qua, vô số tòa nhà được xây dựng hai bên bờ sông.
Tống Thanh Vân ra khỏi chợ, dọc theo cầu thang đi xuống, xuyên qua cây cầu bằng cáp treo lung lay, đi về phía trường học.
Cách 20 năm, lại đặt chân tới cổng trường, tự đáy lòng dâng lên một cảm giác rụt rè lạ thường, ngỡ như cuộc sống quá khứ và hiện tại lẫn lộn vào nhau.
Tống Thanh Vân tìm lại ký ức, dựa theo trí nhớ tìm tới ký túc xá trước tiên, ở lầu mấy, Tống Thanh Vân cũng đã không còn nhớ rõ, cũng may mắt sắc nhìn thấy một người con gái dáng người yểu điệu, bện tóc hai bên, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng cộc tay, đang đứng trên thềm đá cao cao, chuẩn bị đi về phía ký túc xá.
“Đường Hân Điềm!”
Tống Thanh Vân kích động hô to tên của cô, cô gái trẻ xoay người lại, nhìn thấy Tống Thanh Vân thì hai mắt tỏa sáng, nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, vội vàng chạy xuống, ôm lấy cánh tay Tống Thanh Vân, miệng thì lải nhải: “Hu hu hu, Tiểu Vân Vân, mình đã ba ngày không gặp bạn, nhớ bạn chết mất.”
Đáy lòng Tống Thanh Vân cũng cảm thấy rất vui vẻ, dịu dàng nhìn Đường Hân Điềm ồn ào, nói không ngừng bên tai cô: “Mình tới từ sáng, một mình ở trong phòng học thật là nhàm chán quá đi, bạn sao bây giờ mới tới?”
Tống Thanh Vân nhướng mày: “Mình ở xa mà, đâu giống bạn ở ngay trong huyện thành.”
Đường Hân Điềm bĩu môi, lại thấy trong tay Tống Thanh Vân còn đang xách đồ, lập tức cầm giúp cô mấy cái túi.
Hai người vừa cười vừa nói đi về phía ký túc xá, Tống Thanh Vân rõ ràng cảm nhận được cô thực sự đã quay trở lại thời học sinh.
Tống Thanh Vân đến gần ký túc xá, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ập đến trong lòng, cô để túi xách đặt lên bàn, ngồi xuống chiếc giường của mình, sau đó mềm oặt nằm xuống.
Đường Hân Điềm nghiêng đầu thò qua, hai mắt nhìn thẳng vào Tống Thanh Vân: “Tiểu Vân Vân, mình sao cứ cảm thấy mới có ba ngày không gặp mà bạn lại trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.
Tống Thanh Vân cũng có chút đắc ý, viên “Mỹ Bạch Hoàn” kia đúng là có hiệu quả không tệ.
Đường Hân Điềm lập tức tỏ vẻ hâm mộ ghen tỵ hận, “ăn chút đậu hữ” trên mặt Tống Thanh Vân. “Trời ạ, Tiểu Vân Vân, mấy ngày nay bạn ăn gì thế,
mà sao khuôn mặt lại mềm mịn, trắng nõn như vậy.” Tống Thanh Vân sờ mặt, đáy lòng vui tươi rạo rực, nói: “Thật vậy sao?”
“Đương nhiên rồi! Bạn mau nói cho mình biết, bạn dùng mỹ phẩm dưỡng da nào vậy?” Đường Hân Điềm dựa sát lại gần gương mặt của Tống Thanh Vân, ngửi ngửi, nói: “Mẹ mình mới mua cho mình một hộp mỹ phẩm dưỡng da, cũng không có thơm như của bạn.”
Hô hấp của Đường Hân Điềm phả vào mặt Tống Thanh Vân, có chút ngứa, giống như chọc phải huyệt cười của Tống Thanh Vân, vội vàng đẩy mặt Đường Hân Điềm ra xa, cười tới mức thở hổn hển.
“Ai da, đồ dở hơi này, bạn đừng lại gần mình như vậy.”
Tống Thanh Vân đứng dậy lấy đồ vật trong túi ra, bỏ vào trong rương gỗ để dưới giường.
Lúc này ký túc xá vẫn là kiểu đơn sơ tám người một phòng, một gian ký túc xá nho nhỏ, đặt bốn chiếc giường tầng, ký túc xá không có tủ đựng đồ, đều là học sinh tự mang theo rương gỗ ở nhà tới.
Tống Thanh Vân lấy chìa khóa ra và mở ổ khóa nhỏ của chiếc rương gỗ.
“Tiểu Vân Vân, lần này bạn mang theo đồ ăn ngon gì thế, ngửi thơm quá nha.”
Tống Thanh Vân mở túi ra, bên trong có một hộp trứng chiên, một hộp tóp mỡ xào dưa chua, cùng một vại dưa muối, còn có một vại dưa muối xào ớt cay băm nhuyễn do bà nội làm, vừa vặn mới gϊếŧ lợn rừng xong, cho nên bà nội còn cố ý bỏ thêm chút thịt băm, ngửi qua thơm vô cùng, còn có một bình mỡ heo nho nhỏ, tới lúc đó có thể lấy ra quấy với cơm, quả thật là mỹ vị.
Đường Hân Điềm nhìn mấy bình thức ăn, đều sắp thèm tới chảy nước miếng.
“Mình thích ăn nhất chính là mỡ heo, Tiểu Vân Vân, chúng ta mau tới nhà ăn nấu cơm, buổi tối ăn với mỡ heo có được không nè.”
Tống Thanh Vân bất đắc dĩ nhìn Đường Hân Điềm cười gật đầu.