Chương 20: Chiên Tóp Mỡ

Tống Thanh Vân bị giọng điệu trêu chọc của Hà Hữu Quân làm cho nghẹn họng, tựa hồ cũng có chút thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại nghe Hà Hữu Quân nói: “Em thích anh Thần?”

Tống Thanh Vân vừa nghe thấy hai chữ “anh Thần” này, trong lòng liền nhảy dựng, lại cảm thấy có chút xấu hổ cùng bực tức, đáy lòng phức tạp nảy ra vô số cảm xúc: “Anh sao biết được?”

Trên mặt Hà Hữu Quân không có quá nhiều tươi cười, hơi mím môi nói: “Ánh mắt em nhìn anh ấy, không giống như là lần đầu gặp nhau, hai người trước đó từng gặp qua ở trong trường học rồi sao?”

Tống Thanh Vân lung tung gật đầu, “Lúc Thẩm Quân Nghiêu theo đuổi Đường Hân Điềm, có mấy lần Hoắc Thiên Thần cũng ở bên cạnh.”

Kỳ thật ở kiếp trước lúc này cô còn chưa có thích Hoắc Thiên Thần.

Nhưng cô không thể nói cho Hà Hữu Quân biết.

Nhưng kiếp trước cô với Hoắc Thiên Thần đã bỏ lỡ nhau hơn hai mươi năm, kiếp này cô thích anh, ngay cả cơ hội để người khác hiểu lầm cũng không chịu.

Hà Hữu Quân nhìn gương mặt thanh lệ của cô gái nhỏ, hai mắt đong đầy nụ cười tươi, đắm chìm trong tình yêu vừa trực tiếp lại nhiệt liệt, không chút che giấu, vừa sạch sẽ lại thuần khiết.

Khóe môi anh xẹt qua một tia cười khổ, bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: “Em nếu thích anh ấy, không biết anh ấy đã có bạn gái rồi hay sao?”

Lời này của Hà Hữu Quân, không thể nghi ngờ là sét đánh ngang tại Tống Thanh Vân, khiến cô nghe xong da đầu tê dại, sững người ngay tại chỗ.

“Anh nói cái gì?”

Hà Hữu Quân nhìn Tống Thanh Vân liếc mắt một cái, nói: “Anh Thần có một người bạn gái, tình cảm của hai người rất là tốt, nghe nói là sống chung cùng một đại viện, là thanh mai trúc mã. Hai người là yêu sớm, ngay khi còn học cấp hai đã ở bên nhau, bị chị gái của anh Thần phát hiện, nhất quyết muốn chuyển trường cho anh ấy lên huyện thành học tập. Vốn dĩ là muốn đăng ký giúp anh ấy nhập học trường cấp ba ở bên cạnh, để anh ấy có thể chuyên tâm thi đại học, kết quả anh ấy giận dỗi với chị gái, chạy tới đăng ký học ở trung chuyên bên này của chúng ta.



“Chị gái của anh Thần em hẳn là biết mà phải không, làm trong cơ quan ở trên huyện thành, mà anh rể của anh Thần lại la người nắm quyền hành ở trên huyện, nghe nói đợi năm nay sau khi anh Thần tốt nghiệp, sẽ trực tiếp an bài một phần công tác cho anh Thần. Haizz, nhưng mà anh Thần khẳng định sẽ không vui đâu, tới lúc đó nhất định sẽ lên tỉnh thành tìm người bạn gái kia.”

Tống Thanh Vân trong lòng không hiểu sao lại không cảm thấy hoảng hốt, chỉ cảm thấy từng trận độn đau khó có thể miêu tả, từ trái tim lan tràn ra khắp toàn thân.

Cô nói: “Anh có biết cô ấy tên là gì không?”

Hà Hữu Quân nói: “Tên sao, để anh ngẫm lại, Thẩm Quân Nghiêu từng nói qua, hình như tên là Lâm Tĩnh Mỹ."

Tống Thanh Vân về đến nhà, thấy anh ba đang đứng chờ cô ngoài cửa, nhíu mày nói: “Muộn như vậy, anh qua nhà bác cả thì bác nói em ra về từ sớm, em chạy đi đâu thế.”

Tống Thanh Vân ôm Tống Thanh Long, dựa vào lòng anh làm nũng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tủi thân vô cùng, nhưng lại khó có thể nói thành lời, kể cho anh nghe.

“Làm sao vậy?” Tống Thanh Long sờ đầu cô, lo lắng nói.

Tống Thanh Vân lắc lắc đầu, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy tươi cười.

“Anh ba, ngày mai em muốn ăn bánh mì nhỏ.”

“Mèo con tham ăn, ngày mai tới Cung Tiêu Xã mua cho em.”

“Cảm ơn anh ba.”

Tống Thanh Long nhìn Tống Thanh Vân nhảy nhót chạy vào phòng, trên mắt tươi cười sủng nịnh, đóng cổng tre lại, đi vào nhà.



Tống Thanh Vân đi vào bếp, bà nội đang chiên tóp mỡ, thấy cô về, cười tủm tỉm đưa cho cô một đôi đũa.

“Cháu gái ngoan, mau tới nếm thử tóp mỡ bà nội chiên này, thơm lắm đó.”

Tống Thanh Vân nhìn nụ cười tươi trên gương mặt bà nội, trong lòng ấm áp, cũng không còn khó chịu như vậy nữa, cầm lấy chiếc đũa nếm thử một miếng, cười nói: “Ăn ngon thật đó.”

Bà nội lấy một cái chén tráng men, mở nắp ra, cho cô nhìn mỡ heo đựng bên trong, nói: “Đợi nó đông lại rồi, ngày mai cháu liền cầm theo tới trường học.”

Tống Thanh Vân vui vẻ cười nói: “Bà nội, mình cháu ăn không hết nhiều như vậy đâu, bà để lại nhà dùng đi a.

“Ở nhà cũng có, cái này cháu ngày mai nhớ mang theo, ngày mai nhớ nhắc bà nội xào dưa chua cho cháu đem đi, vừa lúc chỗ tóp mỡ này có chỗ dụng võ rồi.”

Hiện tại sinh hoạt khổ sở, tới trường đi học còn phải tự mình mang theo thóc gạo, tới nhà ăn của trường học nấu cơm ăn, còn đồ ăn, ngoại trừ dưa chua thì chính là đồ muối chua, ăn hết một tháng, căn bản tới cuối tháng dưa chua đều đã có mùi, ngay cả cải muối chua cũng có thể nở hoa.

Tống Thanh Vân nhìn bà nội bận rộn trong bếp, trong lòng an tâm vô cùng.

Lại nhớ tới bệnh của bà nội, buồn rầu không biết phải làm thế nào mới có thể thuyết phục bà nội tới bệnh viện kiểm tra.

Lúc này người già đều sợ tiêu tiền, trừ phi bệnh rất nặng, còn không thì sẽ không chịu tới bệnh viện tiêu tiền, chứ đừng nói là tới làm kiểm tra toàn thân.

Tống Thanh Vân sống lại một đời, tâm nguyện ban đầu, chính là hy vọng có thể nhìn thấy cả nhà hạnh phúc bình an.

“Bà nội, ngày mai bà đi cùng chúng cháu tới huyện thành bán thịt heo đi.” Tống Thanh Vân đột nhiên nói: “Lợn rừng to như vậy, cháu sợ tới lúc đó một mình anh ba làm không xuể.”