Chương 2: Trùng Phùng

Một người bạn dạy cùng trường sớm đã nói với cô, nhưng cô không tin một người ôn tồn lễ độ như chồng mình, sẽ làm ra loại chuyện như vậy.

Sau đó cô điều tra mới biết được, thì ra người chồng mẫu mực trong mắt cô, ở ngoài có vài người tình nhân, thậm chí có người dài tới mười năm, bắt đầu từ khi chồng cô được thuyên chuyển công tác, rời khỏi trấn Thanh Phong, mà cô thì vẫn luôn chẳng hay biết gì.

Việc này không khác gì trời nong đất nở, Tống Thanh Vân là một người thanh cao tới tận xương, không thể chịu đựng được hết thảy, tựa hồ những người từng hâm mộ bọn họ có cuộc sống hôn nhân mỹ mãn, đều như vô tình cố ý cười nhạo cô.

Vì để không làm ảnh hưởng tới con nuôi thi đại học, vì để cha mẹ già hai bên phải nhọc lòng, vì danh dự của Chu Văn Lương ở trường, Tống Thanh Vân mỗi ngày đều cùng Chu Văn Lương sắm vai vợ chồng hạnh phúc, nhẫn nhịn suốt một năm trời, ngay khi biết tin con trai nuôi Chu Cảnh An thi đậu đại học, Tống Thanh Vân vẫn là không thể chịu đựng được sự thống khổ khi gia đình tan vỡ, quyết định ly hôn với Chu Văn Lương.

Ngày ly hôn hôm đó, Tống Thanh Vân mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, nằm ngã ra giường.

Căn phòng lạnh lẽo trống trải, cùng bóng hình cô đơn của cô.

Mà vận mệnh lại cho cô thêm một cơ hội, ngày thứ hai sau khi ly hôn, cô một giấc ngủ dậy liền quay trở về năm 18 tuổi.

Cô vẫn còn chưa có gả cho Chu Văn Lương, ông bà nội vẫn còn khỏe mạnh, ba mẹ vẫn còn khỏe mạnh, các anh vẫn còn trẻ trung, mà cô còn có thể sống lại thêm một lần.

Tống Thanh Vân nhìn cô gái trẻ trong gương, trong mắt lại hiện lên tươi cười một lần nữa, cầm lấy chiếc lược gỗ được làm bởi bàn tay của ông nội đặt ở nơi quen thuộc trên cửa sổ, lại thấy chiếc đồng hồ báo thức bên góc bàn họ, kim đồng hồ chỉ 9h sáng.

Cô đặt chiếc lược xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó, không bao lâu, có một bóng người đi tới, giọng nói già nua vang lên bên cửa sổ cùng tiếng gõ cửa.

“Bé Vân, dậy thôi!”

“Mặt trời phơi tới mông rồi.”

“Ông nội đều đã nhặt được một giỏ lúa mạch rồi.”

Tống Thanh Vân hai mắt ửng đỏ, đột nhiên cầm lấy chiếc lược chạy ra ngoài, chạy tới ngoài cửa, liền thấy một cụ ông mặc áo vải thô màu lam, đang cúi lưng đặt chiếc giỏ đựng đầy lúa mạch xuống đất.



“Ông nội!”

Tống Thanh Vân không nhịn được, gặp lại ông nội đã qua đời nhiều năm, không thể đợi được tới khi cô kết hôn đã ra đi, nước mắt lưng tròng, lại bị Tống Thanh Vân ép trở lại vào trong.

Ông cụ mỉm cười bước tới, kéo lấy chiếc khăn vắt ngang trên dây, lau chùi tro bụi trên người.

“Bé Vân, bà nội cháu có để cơm khoai lang đỏ hấp ở trong nồi.”

“Cháu chải đầu xong sẽ ăn. Ông nội, ông chải tóc giúp cháu.”

Tống Thanh Vân làm nũng, đưa lược cho ông cụ, ông cụ cười hiền từ, mặc dù mệt, nhưng cũng sủng nịnh nhìn Tống Thanh Vân, cầm lược chải tóc giúp Tống Thanh Vân, động tác nhẹ nhàng, sau cùng xõa tung ra phía sau cổ.

Tống Thanh Vân trong lòng vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn.

Bà nội cùng anh ba cõng theo giỏ tre trở về, thấy Tống Thanh Vân mới dậy, bà nội Hà Tú Phân trừng mắt nhìn Tống Thanh Vân liếc mắt một cái, “Ông nội của cháu mệt như vậy, cháu còn bắt ông ấy chải đầu cho cháu!”

“Ông nội thương cháu mà!” Tống Thanh Vân ngẩng cằm, cậy sủng mà kiêu nói.

Bà nội thấy cháu gái như vậy, ngược lại nở nụ cười.

Tống Thanh Vân nhìn bà nội miệng dao găm tâm đậu hủ, sau này lại qua đời vì ung thư dạ dày, người già đều là có bệnh cũng không hé răng, khi đó ở nông thôn vẫn chưa có cái gọi là kiểm tra sức khoẻ, đợi tới khi phát hiện thì đã là giai đoạn cuối.

Cậu thiếu niên cao cao đứng bên cạnh bà nội, chính là anh ba Tống Thanh Long của Tống Thanh Vân, lớn hơn Tống Thanh Vân hai tuổi, mà đã cao 1m8, theo lời bà nội nói, chính là còn lớn nhanh hơn cả gậy trúc.

Tống Thanh Long đổ các cây lúa mạch ra sân, sau đó lại nhấc cái giỏ của bà nội lên đổ hết lúa mạch ra đất, dùng cào tản rộng ra phơi khô.

“Bé Vân, em sắp thi cử tới nơi, còn không mau mau đi làm bài tập!”