Tống Thanh Vân nhìn đống thịt heo, nghĩ thầm gần nhất mặt trời chói chang, thịt heo không để lâu được, sẽ rất nhanh hỏng, hy vọng có thể nhanh chóng bán hết đi.
Bọn họ treo thịt heo lên xà nhà, chỉ treo một phần, một nửa còn lại đợi ngày mai đem lên huyện thành bán thử.
Ông nội nhìn từng hàng thịt heo, vui mừng nha, cười nói với bà nội: “Bà nó này, tối nay làm gì đó ăn ngon cho ba ông cháu chúng tôi đi?”
Bà nội trừng mắt nhìn ông một cái: “Cả ngày chỉ biết ăn thôi! Lúa mạch vẫn còn để ngoài đồng kia kìa!”
Ông nội bán thảm: “Tôi không phải đã làm việc cả một ngày đó sao, bé Vân, bé ba, hai đứa nhìn bà nội hai đứa này, cứ đối xử với ông nội như vậy thôi, ông thật là số khổ cả một đời mà!”
“Nhìn cái đức hạnh này của ông kìa!” Bà nội liếc mắt nhìn ông, rồi lại tươi cười sủng nịnh nhìn Tống Thanh Vân.
“Bé Vân, cháu đi ra vườn nhổ ba củ cải trắng với ít hành gừng tỏi về đây, tối bà hầm móng heo cho ăn.”
“Dạ vâng!” Tống Thanh Vân sống lại một đời, nhìn thấy ông bà nội đã qua đời, bất luận một câu phân phó nào của người già, đều không hề có chút không kiên nhẫn nào, hận không thể cả ngày nghe bọn họ sai sử, làm chiếc áo bông tri kỉ của bọn họ.
Tống Thanh Vân lấy xuống một cái rổ treo trên vách bếp, đi ra mảnh vườn phía bên ngoài, hái mấy củ cải trắng cùng chút hành gừng tỏi, bưng theo cái rổ, đi ra bờ sông nhỏ rửa sạch.
Cô cúi đầu nhìn con đường dốc dưới chân, không chút nào chú ý tới có một đám thiếu niên quàng vai bá cổ từ cầu đá đi tới.
Tống Thanh Vân cong lưng, đưa rổ rau xuống nước, đột nhiên nghe thấy phía trên có mấy tiếng huýt sáo của con trai.
“Oa nga, em gái Thanh Vân, đang rửa rau đó hả.”
Giọng nói này khi còn nhỏ Tống Thanh Vân rất quen thuộc, không cần nghe cũng biết là của ai, Hà Hữu Quân, cùng tuổi với cô, cũng thi đậu trường sư phạm trung chuyên, thành tích không tệ, chỉ là thường xuyên huýt sáo đùa giỡn cô, lúc còn học tiểu học hay thích kéo tóc cô, đánh không đánh lại, khi còn nhỏ không thích, lớn lên rồi lại càng không thích, cảm thấy đều là hành vi của mấy tên du thủ du thực, lấy tâm thái hiện giờ của Tống Thanh Vân, lài càng cảm thấy là cậu bé ấu trí không đàng hoàng.
Tống Thanh Vân nghe thấy tiếng của Hà Hữu Quân, không thèm nâng mắt lên nhìn, như cũ rửa rau củ trong rổ.
“Em gái Thanh Vân, em làm tổn thương trái tim tôi.”
Tống Thanh Vân sóng mắt nhẹ nhàng bâng quơ, không chút cảm xúc, trên cầu đá đột nhiên truyền tới vài trận tiếng cười.
“Ha ha, anh Quân, đây chính là thôn hoa mà anh nói đó sao, em thấy lớn lên cũng chẳng ra làm sao.”
Tống Thanh Vân mày đẹp vừa nhíu, không đợi cô tức giận, liền cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy đằng sau lưng Hà Hữu Quân còn có ba cậu thiếu niên khác đang đứng.
Từ xa nhìn kĩ, chỉ thấy cả ba đều có vóc dáng cao, mặc áo đồng phục màu lam của trường sư phạm trung chuyên.
Đàng trước có hai người, hướng mặt về phía cô, Tống Thanh Vân tầm mắt đảo qua, dừng lại trên người người thiếu niên tận phía sau cùng, ngay cả cái bóng cũng đều có chút quạnh quẽ.
Thiếu niên đưa lưng về phía cô, ngồi trên lan can cây cầu đá, có một cảm giác vô cùng vi diệu quen thuộc, bỗng nhiên chọc vào đầu quả tim của Tống Thanh Vân.
Tống Thanh Vân ức chế nội tâm rung động, không hiểu cảm giác xúc động này từ đâu mà tới, lại ngước mắt lên nhìn người thiếu niên, có chút không nhận ra, mãi cho tới khi Hà Hữu Quân nói một câu: “A ha ha, Thẩm Quân Nghiêu, cậu xong rồi, cậu còn trông mong theo đuổi được Đường Hân Điềm nữa chứ, cậu không biết đâu, em gái Thanh Vân của chúng ta cũng ở trong lớp thực nghiệm đó nha.”
Cậu thiếu niên kia liền nóng nảy: “Thật hay giả đó?”
“Tôi lừa cậu làm cái gì, Đường Hân Điềm với em gái Tống Thanh Vân đây chính là chị em tốt chung phòng ký túc xá, cậu vừa mới nói em gái Thanh Vân nghe thấy rồi, tôi thấy kế hoạch theo đuổi Đường Hân Điềm của cậu tan thành mây khói rồi!” Hà Hữu Quân một trận vui sướиɠ khi người gặp họa.
Tống Thanh Vân lúc này cũng nhớ ra người thiếu niên kia là ai, đáy lòng nhịn không được cảm thấy buồn cười.
Không nghĩ tới sau khi trọng sinh, người quen đầu tiên gặp được lại là Thẩm Quân Nghiêu, anh chàng si tình theo đuổi bạn tốt Đường Hân Điềm mười năm, sau cùng mới có thể ôm được mỹ nhân về.
Giống như Thẩm Quân Nghiêu cùng lớp với Hà Hữu Quân, hai người kia chắc hẳn cũng là bạn cùng lớp của bọn họ đi.
Đột nhiên, như pháo hoa nổ tung giữa đêm đen hỗn độn.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt từ Thẩm Quân Nghiêu, Hà Hữu Quân, xẹt qua cậu thiếu niên bên cạnh Thẩm Quân Nghiêu, tạm thời còn chưa nhớ tên, rồi dừng lại trên bóng lưng quạnh quẽ ngồi trên lan can cây cầu đá.
Ánh mắt bình tĩnh của Tống Thanh Vân rốt cuộc nổi lên gợn sóng, đáy mắt bừng tỉnh, để lộ ra những ánh sáng nhạt không cách nào hình dung được.